Tào Tặc

Chương 180 : Xuân về

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Tám chiếc chiến thuyền đỗ trên cảng trông rất bắt mắt. Đội thuyền này không hề nhỏ, mỗi chiếc chiến thuyền đều có thể chứa được tầm hai trăm người.



-Tỷ phu, những chiếc thuyền này huynh định bố trí thế nào?



Đặng Tắc lắc đầu:



-Hiện nay, ta vẫn chưa có ý định gì. Những chiếc thuyền này đều là thuyền của Tiết Châu, cũng chưa được kiểm kê. Ta có giữ lại mấy thứ này tác dụng cũng chẳng được mấy. Ta vốn định chờ thu xếp cho dân biển xong sẽ thiêu hủy toàn bộ số thuyền này.



-Khoan đã!



Tào Bằng vội vã ngăn lại. Hắn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:



-Hay là giao những chiếc thuyền này cho Chu thúc quản lý đi?



-A?



Đặng Tắc nghi hoặc nhìn Tào Bằng, kỳ quái hỏi:



-Để lại mấy con thuyền này thì có tác dụng gì?



-Phòng trước vẫn hơn, biết đâu còn có tác dụng. Dù sao bảo dưỡng mấy đội thuyền này cũng không tốn kém lắm. Tạm thời cứ giữ chúng lại đã.



-Thế nhưng không có ai làm a.



-Chuyện này có đáng gì, cứ để Chu thúc chọn từ đám dân biển đi. Những người dân biển này luôn nghe lời Chu thúc, để thúc ấy tập trung bọn họ lại, không phải là có người làm rồi sao?



Những năm cuối thời kỳ Đông Hán, mọi người không ai hiểu biết gì về hải quyền. Hơn nữa, đội thuyền dù có lớn cũng không thể thực hiện những chuyến xa khơi, mà chủ yếu chỉ tập trung trong khu vực nội địa. Tào Bằng không chế tạo thuyền, thậm chí đối với cách chế tạo thuyền ở thời đại này hắn cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng trong vô thức, hắn vẫn muốn giữ lại những đội thuyền này. Còn chuyện này có công dụng gì, nhất thời hắn cũng không thể nói rõ với Đặng Tắc được. Đặng Tắc gãi gãi đầu:



-Nhưng để nhiều thuyền đỗ ở đây như thế không khỏi sẽ có người để ý a.



-Úc Châu sơn thế nào?



-Úc Châu sơn thì sao?



Tào Bằng nghĩ ngợi một chút, nhẹ giọng nói:
Nói xong, hắn uống một ngụm rượu lớn, nâng cốc đưa cho Vương Mãi. Vương Mãi nhận lấy, không chút do dự uống một hơi cạn sạch.



Ba!



Hai bàn tay cùng nắm chặt nhau.



-Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đồng tâm. (huynh đệ đồng tâm, sắt cũng chém đứt)



Tào Bằng híp mắt cười nói, Vương Mãi ra sức gật đầu.



Mùa xuân có một hoạt động truyền thống. Hàng năm, vào tháng giêng, thiên tử lại cử hành nghi lễ tạ điền để cổ vũ thiên hạ làm canh nông.



Cùng thời gian tổ chức nghi lễ tạ điền, phủ nha các nơi còn tổ chức hội thuyền mùa xuân. Lễ hội mùa xuân này cũng là để ca tụng mùa xuân, đốc thúc bách tính làm nông, canh tác, cày bừa vụ xuân.



"Hậu hán thư nhất lễ nghi chí" có ghi rằng: Ngày lập xuân, chưa đến năm khắc, kinh thành đã tập trung quan lại đủ các cấp bậc từ giai y, thanh y, từ các quận huyện ăn mặc thanh tịnh đắp đất lập đê cùng cả triệu dân.



Đến canh tư, bọn Tào Bằng liền thay y phục xuân, tới trước cửa huyện nha.



Lúc này, hương lão Hải Tây bao gồm cả chín chủ sự đều đã sớm tập trung ngoài cửa huyện nha.



Lễ hội xuân là một chuyện trọng đại.



Mọi người cũng không nghĩ đến ân oán cá nhân nữa.



Cho dù có một số người vẫn còn bất mãn với Đặng Tắc, thế nhưng vào ngày hội xuân, bọn họ vẫn đến đây.



Kể từ năm Hưng Bình thứ nhất, Hải Tây cứ bốn năm lại tổ chức lễ hội xuân một lần. Trước kia, bởi không có quan phủ đốc thúc, hoạt động lễ hội xuân gần như đã bị hủy bỏ. Nay Đặng Tặc vừa đầu xuân đã lệnh tổ chức lễ hội xuân, cũng chính là muốn thể hiện sự tín niệm của y với bách tính Hải Tây. Đồng thời, y cũng muốn lần nữa lập lại uy tín của quan phủ.



Bọn Hoàng Chỉnh, Phan Dũng cùng chắp tay hành lễ với Tào Bằng. Gương mặt bọn họ đều đang cười cười.



Một tháng qua, Đặng Tắc đã phong tỏa con đường thương buôn, chuyển từ buôn muối tư sang công khai do quan phủ quản lý.



Cho nên, Tào Bằng cũng không phải nóng ruột quá…