Tào Tặc
Chương 182 : Cừu nhân
Ngày đăng: 00:03 22/04/20
-Đã như vậy, chúng ta cùng đến đó đi.
Tào bằng cười nói, rồi nói với Trần Quần:
-Huynh trưởng, đến Quảng Lăng chậm một hai ngày Thái thú chắc sẽ không trách phạt chứ?!
-Sao có thể trách phạt được? Cứ đi đi, đừng ngại.
-Vượng Thai!
Tào Bằng quay qua Hạ Hầu Lan, hô:
-Hạ Hầu, chúng ta thay đổi tuyến đường, đến Hu Thai…
Khoan đã…
Hai chữ "Hu Thai" vừa rời khỏi miệng, Tào Bằng chợt giật mình.
Hắn chợt quay đầu, nhìn Bộ Chất hỏi:
-Tử Sơn tiên sinh, ta hỏi thăm một chuyện này. Ngươi có biết Vượng Thai có Vân Sơn Mễ Hành không?
Bộ Chất ngỡ ngàng lắc đầu:
-Vân Sơn Mễ Hành? Ta không biết! Ta cũng không rành Hu Thai lắm. Sao đột nhiên ngươi lại hỏi vấn đề này?
Tào Bằng lặng lẽ không trả lời.
Khi còn ở Trần Lưu, Tào Bằng đã phá hủy sào huyệt của Lôi Tự.
Từ sào huyệt của Lôi Tự, hắn chiếm được một cẩm nang, bên trong đó ngoài mã đề kim ra còn có một cuộn giấy. Trong bạch quên này có nhắc tới một người tên là Thành, còn nói tới Hu Thai và cái tên Vân Sơn Mễ Hành…
Lúc ở Hải Tây, Tào Bằng từng cho rằng Thành kia chính là Vương Thành.
Nhưng Vương Thành chính là Tiết Châu, vì vậy suy đoán này không thể đúng được. Theo tập quán trao đổi thư từ của thời đại này, nếu như Vương Thành chính là người viết cuộn giấy ấy, thì lạc khoản (chữ ký) của y không phải là Thành, mà hẳn là Châu. Bởi vì Tiết Châu với Lôi Tự không phải không quen nhau, cho nên y không thể nào lại sử dụng tên giả khi trao đổi thư với bọn họ. Trừ phi Tiết Châu không chào đón Lôi Tự, thậm chí là đề phòng gã.
Chuyện này không phù hợp với tập tục!
Hơn nữa, Vương Thành luôn ở Hải Tây.
Hải Tây chính là tỉnh Giang Tô hiện giờ, còn Vân cảng chính là huyện Hoài Nam.
Nó nằm ở cửa biển phía bắc của Hoài Thủy, nằm ở khi Hoài Bắc. Hu Thai ở hạ du của Hoài Thủy, nằm ở phía nam. Tuy cách nhau không xa lắm, nhưng còn có quận Quảng Lăng, là một quận của bang quốc ở giữa. Tiết Châu tại sao lại xuất hiện ở phía nam được? Y không phải là thương nhân, cũng không có tài năng thiên phú của một thương nhân. Xét những gì Tiết Châu làm ở Hải Tây thì Tào Bằng cũng có thể suy luận được đôi điều. Nếu đổi lại là Trần Thăng, hắn ít ra còn tin tưởng nhưng nếu là Tiết Châu thì… Tào Bằng ngàn vạn lần không tin y sẽ ở Hu Thai lo chuyện buôn bán.
Như vậy, Tiết Châu không phải là người tên Thành được nhắc đến bên trong cuộn giấy, vậy thì Thành là ai?
Sau khi Hải Tây được yên ổn, vấn đề này bắt đầu làm Tào Bằng nhức đầu.
Có điều, Tào Bằng cho rằng Thành không có quan hệ quá nhiều tới hắn, nên cũng không nghĩ nhiều.
Hôm nay, khi Bộ Chất nói muốn đến Hu Thai, cái tên Vân Sơn Mễ Hành chợt hiện lên trong đầu hắn.
Vậy thì tại sao không đi xem thử xem?
-Huynh trưởng, chúng ta đi đường vòng được không?
Tào Bằng cười ha ha, hỏi.
Người được Tào Bằng gọi là huynh trưởng cũng chỉ có Trần Quần.
Trong đoàn người này, ngay cả Hạ Hầu Lan và Hác Chiêu, Tào Bằng đều luôn gọi thẳng tên. Bộ Chất thì được hắn gọi thêm hai chữ "tiên sinh" sau tên, tỏ lòng tôn kính với y. Còn Vương Mãi, Tào Bằng xưng hô càng thêm thân mật hơn, đều luôn gọi tên tục của gã.
Trần Quần cười nói:
-Ta cũng nghe tên Hu Thai từ lâu rồi. Ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội được đến nơi này.
Nghe đồn phong cảnh ở Phá Phủ đường đẹp tuyệt trần. A Phúc, chúng ta cứ ở lại nơi này nghỉ một, hai ngày đi. Còn có thể chơi thuyền ở Phá Phủ đường nữa, ngươi thấy thế nào?
Phá Phủ đường là một quần hồ cạn nước ở hạ du Hoài Thủy.
Nàng nhìn Bộ Chất nghi hoặc.
Bộ Chất quan sát thiếu nữ một hồi, chợt trỏ tay chỉ nàng:
-Muội là Loan đúng không? Ta là Thạch đầu ca, muội còn nhớ không? Thạch đầu ca ở Hoài Âm.
-A.
Thiếu nữ không khỏi lùi lại sau mấy bước, lấy tay bịt miệng, ánh mắt đầy vẻ mừng rỡ.
-Nương, nương, Thạch đầu ca tới.
Nàng chợt xoay người, vừa chạy vào phòng vừa gọi, chân nam đá chân chiêu thoạt nhìn rất chật vật. Bộ Chất theo nàng đi vào.
Tào Bằng cùng Trần Quần nhìn nhau, tức thì xuống ngựa.
-Không ngờ Tử Sơn vốn điềm đạm nay lại thất thố như vậy.
Trần Quần nói rồi đưa dây cương cho tùy tùng. Y cùng Tào Bằng đứng ở cửa, cẩn thận quan sát ngôi nhà tồi tàn này một chút, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Có vẻ như vị thẩm thẩm này của Bộ Chất sống cũng không khá giả lắm. Đúng lúc này, từ trong nhà tranh vang lên tiếng khóc đầy cảm thán của một lão bà. Quách Hoàn vừa định đi vào đã bị Tào Bằng cản lại.
-Nàng đừng vội vã. Gia đình họ vất vả lắm mới được gặp lại nhau, còn muốn tâm sự nhiều. Lúc này chúng ta đi vào không hay chút nào.
Quách Hoàn gật đầu, nhẹ giọng nói:
-Công tử quả là người thông tuệ.
Kỳ thực, Tào Bằng cũng không hề phản cảm với lời hùa theo này của Quách Hoàn.
Sinh ra và lớn lên ở nhà Hầu gia, Quách Hoàn hiển nhiên giỏi đoán ý người. Chỉ có điều, Tào Bằng cũng không muốn ra vẻ, kiểu cách. Nếu nàng nói tự nhiên như thế, dĩ nhiên hắn cũng có thể dễ dàng chấp nhận hơn. Một lát sau, Bộ Chất và thiếu nữ kia cùng đỡ một lão bà đi ra từ gian nhà tranh.
-Bộ Chất mới vừa rồi thất thố, phiền công tử phải chờ ở ngoài. Thật mong công tử xá tội.
-Bộ Loan không biết khách quý đến chơi, xin công tử lượng thứ cho.
Thiếu nữ tên Bộ Loan một bên đỡ lão bà, một bên khẽ thấp người cúi chào Tào Bằng.
Tào Bằng cười nói:
-Tử Sơn tiên sinh nhìn thấy người thân, dù có thất thố cũng chỉ là bộc lộ tấm chân tình. Sao lại nói xá tội được?
Dứt lời, hắn hướng về phía lão bà, nói:
-Lão phu nhân vạn an. Tào Bằng xin thỉnh an.
Lão bà này ngoài miệng nói khách sáo nhưng con mắt lại nhìn thẳng, hoàn toàn không nhìn Tào Bằng. Bộ Chất quay qua hắn, dùng tay ra hiệu, nói lão thái thái bị mù. Tào Bằng vừa thấy thế, bước lên hai bước, nắm lấy cánh tay lão bà, lần nữa chào. Lão bà lúc này mới phản ứng lại, vội vàng khiêm tốn đáp lễ.
-Đây là muội muội của ta, tên là Bộ Loan.
-Hữu điểu loan phượng. Người cũng như tên a.
Trần Quần nhìn thiếu nữ, không nén được mở miệng khen, khiến Bộ Loan nhất thời xấu hổ, đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn bọn Tào Bằng nữa.
-Mau vào phòng ngồi đi.
Bộ Chất nói rồi đỡ lão thái thái đi về phía chính sảnh. Chính sảnh này cũng là một gian nhà tranh, bên trong gần như không có gì, chỉ có bộ bàn ghế đơn sơ đặt lộn xộn. Bộ Loan luống cuống tay chân dọn dẹp, nhẹ giọng nói:
-Tiếp đón khách không được chu đáo, công tử mời ngồi. Để ta đi chuẩn bị rượu.
-Không nên bày biện nhiều quá.
Tào Bằng thấy tình cảnh trong nhà biết ngay cuộc sống sinh hoạt của Bộ Loan vốn rất túng quẫn.
Hắn quay về phía Quách Hoàn, ra mắt. Nàng tức thì hiểu ngay, đi tới cửa viện, gọi một tên tùy tùng đến. Quách Hoàn lấy chút tiền trong chiếc túi đeo bên hông, dặn dò gã đi mua rượu và đồ nhắm. Bộ Loan thấy thế, mặt cả đỏ hơn, vội vàng bước lên định cản lại, nhưng Tào Bằng đã ngăn nàng:
-Tỷ tỷ đừng vội hiểu lầm. Đây đều là bổng lộc của Tử Sơn tiên sinh.
-A.
Bộ Loan ngẩn ra, quay đầu nhìn Bộ Chất. Nàng thấy y khoát tay, ý bảo nàng không nên hỏi lại. Bộ Chất hết sức cảm kích Tào Bằng. Tuy nói y đã làm ở Hải Tây được hai tháng, nhưng bổng lộc thực ra cũng không có nhiều. Chức vị huyện chủ cũng chỉ được hưởng bổng lộc là một trăm đấu gạo, tính ra theo từng tháng cũng chỉ được khoảng mười sáu hộc. Sức ăn của Bộ Chất lại lớn, uống rượu lại khỏe, chính vì thế, trên người y cũng không giữ được bao nhiêu tiền. Khoản tiền duy nhất của y chính là khoản Đặng Tắc ban thưởng cho y hồi cuối năm. Tào Bằng hành động như thế cũng có thể nói đã rất giữ thể diện cho y rồi.