Tào Tặc
Chương 191 : Kẻ trộm trên xà
Ngày đăng: 00:03 22/04/20
Hai người rất nhiệt tình bắt tay nói chuyện với nhau, còn Tào Bằng đứng sau lưng Tuân Diễn, âm thầm chửi rủa trong lòng: người nào thế! Bên này một đống người còn dầm mưa, các ngươi giả dối nói mãi không hết, thực sự quá vô vị. Mau lên đi, mau tìm nơi trú mưa đi.
Tuy nhiên, hắn cũng biết, sự khách sáo giả bộ này cũng coi như là một lễ nghi.
Đừng nhìn Trương Chiêu miệng đầy khách khí, nhưng thực tế, chưa chắc đã coi trọng Tuân Diễn. Nếu nói hắn kính trọng Tuân Diễn thì chính là vì xuất thân của Tuân Diễn; Còn Tuân Diễn cũng thế, tuy khen ngợi không ngừng nhưng trong lòng đã có tính toán xem nên đối phó với Trương Chiêu như thế nào.
Khẩu Phật tâm xà sao?
Thực ra, những ngưu nhân thời Tam Quốc, đâu có người nào không phải như thế!
Tào Bằng đột nhiên cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang quan sát mình.
Bỗng dưng hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phía sau Trương Chiêu còn có một người trẻ tuổi. Trông khoảng chừng hai mươi, tướng mạo đầy đặn, tạo cho người khác cảm giác trung hậu. Có điều đôi mắt lại giống như chim ưng, cực kỳ lợi hại. Người này chỉ liếc nhìn Tào Bằng chứ không để ý lắm, lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Tào Bằng lơ đãng nheo mắt lại.
Người thanh niên này là ai?
"A Phúc!"
"A, tiên sinh."
Tuân Diễn đột nhiên kêu lớn với Tào Bằng, làm cho hắn đột nhiên tỉnh lại, vội tiến lên trước.
"Ta đi cùng xe với Cảnh Hưng, Tử Bố. Ngươi theo Tuân Lan đánh xe theo sau. Đúng rồi, nhìn tình hình mưa thế này, đêm nay chúng ta ở Đan Đồ!"
"Vâng!"
Tào Bằng cúi người hành lễ.
Còn lúc ấy Trương Chiêu cũng nhìn Tào Bằng dò xét, "người này..."
"À, đây là ta thư đồng của ta, tên là Tuân Bằng."
"Đúng là nhân tài."
Trương Chiêu mỉm cười, sau khi tán thưởng một câu bèn nắm tay Vương Lãng và Tuân Diễn rời đi.
Rõ ràng, hắn có thể sẽ để ý tới Tuân Diễn chứ không lưu tâm đến tiểu thư đồng bên cạnh Tuân Diễn. Có điều người thanh niên theo sau Trương Chiêu lại liếc nhìn Tào Bằng, hơi nhíu mày như thấy ngạc nhiên. Nhưng lập tức y liền quay đầu bỏ đi.
"Tử U, tên kia không kém đâu."
"Người nào?"
"Chính là người phía sau Trương Chiêu. Người này có ánh mắt sắc lẹm, tướng mạo mặc dù đôn hậu nhưng ánh mắt lại có sát khí, hẳn cũng không phải người thường."
"thật sao?"
Hầu Lan vừa đánh xe vừa sờ vào chiếc long lân thương dài một trượng hai ở bên cạnh theo bản năng.
"Lần này chúng ta đến Giang Đông, phải cẩn thận chút. Đất Ngô Việt, người tài nhiều như lá mùa thu, ngũ hổ Giang Đông đều không phải hư danh, đừng manh động."
"Vâng!"
Hạ Hầu Lan gật gật đầu, giơ dây cương và thúc ngựa tiến lên phía trước.
Còn Tào Bằng lại ngồi trên xe ngựa, nhìn đám người Tuân Diễn bước lên một chiếc xe lộng lẫy.
Vị tướng lĩnh trẻ tuổi lại xoay người lên ngựa, phất tay ý bảo bộ hạ đi theo. Lập tức, đám người trên ngựa rẽ ra thành một đường, đoàn xe chậm rãi tiến vào, đi về phía thành Đan Đồ...
Mưa càng ngày càng lớn.
Mặc dù ở Giang Nam, trong mùa này cũng rất ít xuất hiện mưa lớn như vậy.
"A Phúc, vì sao tự tiện ra tay... Còn giết người nữa?"
Hắn nhìn hai thi thể trên mặt đất bèn nhíu đôi lông mày rậm, lớn tiếng quát hỏi.
"Bẩm tiên sinh, A Phúc đã đã cảnh cáo bọn họ: cố tình xông vào nơi ở của sứ đoàn triều đình sẽ coi như khiêu chiến với triều đình, cùng tội với lũ mưu nghịch. Nhưng những người này lại coi thường triều đình, cũng có kẻ xông vào đánh liên hồi. A Phúc cũng là bất đắc dĩ, đành phải giết người..."
Đôi mắt Tuân Diễn ánh lên sự khen ngợi.
"Tử Bố, chẳng lẽ Giang Đông đã không còn trực thuộc triều đình sao?"
Trương Chiêu đi vào sân viện, nhìn các xác chết trong đình viện, cả bộ dạng bi thảm của người thanh niên đó mà có chút tức giận.
Thế nhưng, khi hắn nghe hết lời của Tào Bằng cũng chợt biến sắc. Đúng vậy, Hán thất suy yếu, uy nghiêm triều đình đã không còn sót lại chút gì... Nhưng điều này không có nghĩa là Giang Đông có thể độc lập. Ít nhất nhìn từ tình hình trước mắt mà nói, Giang Đông vẫn thuộc triều đình, nếu không Tôn Sách cần gì phải hao tâm khổ tứ, yêu cầu lấy phong hiệu của triều đình? Đó là đại nghĩa, là tên chính thống... kết cục của Viên Thuật chính là tấm gương tày liếp.
Trương Chiêu không khỏi nổi giận!
Thân là trường sử, phụ trách tiếp đãi sứ đoàn mà lại để xảy ra chuyện như vậy.
Hắn tiến lên một bước, tới trước mặt người thanh niên.
Người thanh niên phải nhờ hai quân tốt dìu đỡ mới đứng lên được, nhưng không chờ hắn đứng vững, Trương Chiêu nắm bàn tay, hung hăng giáng một cái bạt tai xuống.
"Hàn Tống, ai bảo ngươi tới đây gây rối."
Cái tát này khiến người thanh niên choáng váng đầu óc.
"Ngươi dám đánh ta..."
Hắn thẹn quá hóa giận, bỏ mặc đám tốt bên cạnh, "Trương Chiêu, ngươi không muốn sống chăng!"
"Hàn Tống, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!"
Ngoài sân viện... một thanh niên đi vào.
Nhìn thì hai người này không chênh lệch tuổi tác nhiều...
Tuy nhiên người thanh niên đến sau vừa bước vào, quân tốt trong sân viện lập tức cúi đầu câm như hến.
Người thanh niên nhìn thoáng qua các xác chết trên mặt đất, hừ một tiếng lạnh lùng, "Tất cả lập tức cút khỏi trạm dịch cho ta, quay về doanh trại tự xử lý đi."
"Vâng!"
Đám quân tốt không dám thở mạnh, vội vàng rời sân viện, rút lui khỏi trạm dịch.
"Hàn Tống, ban nãy ngươi nói ai không muốn sống?"
"Ta......"
"Ngô Hầu phụng mệnh Thiên Tử, lệnh cho Tử Bố tiên sinh quản lý chuyện văn võ ở Giang Đông. Hôm nay đừng nói hắn đánh ngươi, kể cả là giết ngươi, thì đến trước mặt Ngô Hầu cũng không có gì sai lầm. Là do ngươi đang yên đang lành xông vào dịch quán mà gây ra?"
"Ta… Bá Hải! Ta cũng là phụng mệnh bắt kẻ trộm, chứ không có ác ý."
"Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai? Ai ra lệnh này cho ngươi, cho phép ngươi xông vào trạm dịch, mạo phạm uy phong của thiên tử?"
"Ta... "
"Ngươi còn dám ngụy biện sao?"
Giọng nói và vẻ mặt của người thanh niên đều rất nghiêm khắc, Hàn Tống chỉ biết cúi đầu.
"Dẫn theo người của ngươi, lập tức cút ra khỏi Đan Đồ cho ta. Việc này, ta sẽ tự phái người đi bẩm báo với Nghĩa Công lão tướng quân... Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đã làm mất hết thể diện của Giang Đông, còn không lui ra."