Tào Tặc

Chương 196 : Tiểu tặc, coi chừng

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


-Ta có càn rỡ hay không không tới lân ngươi nói. Ta chỉ biết người không đánh ta, ta không động đến người. Nếu người trêu chọc ta, ta sẽ đánh cho kẻ ấy phải kêu cha gọi mẹ. Nhìn trang phục của ngươi cũng đủ biết ngươi là tiểu thư nhà giàu, không biết học phép nữ nhi, không luyện cầm kỳ thư họa, không ở trong phòng đọc "Nữ giới" mà lại đi múa đao vung thương, không biết xấu hổ là gì. Tiên sinh nhà ta là sứ giả do triều đình cử tới, ngươi chạy tới tìm ta đã là sai rồi. Rốt cuộc ai mới là người càn rỡ đây?



-Tiểu tặc, ta giết ngươi!



-Có bản lĩnh thì cứ đến đây. Lẽ nào ngươi chỉ biết ỷ thế hiếp đáp người sao?



Hai gò má của nữ hài nhi đỏ ửng, nàng ta quay qua rút thanh bảo kiếm trong tay một nữ tỳ:



-Các ngươi không kẻ nào được qua đây. Ta nhất định phải giết tên tiểu tặc này.



Bọn Tôn Sách đang ở trong phòng bàn bạc, thương thảo công chuyện.



Chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng xôn xao, khiến Tôn Sách không hài lòng…



Người đang ngồi ở đây là sứ giả triều đình, y lại càng cần có phẩm hạnh hơn người.



Tiếng động ầm ĩ như thế chẳng phải bảo nhà y không có gia quy, không có quy củ hay sao? Tôn Sách vội vã phái người ra ngoài hỏi han, nhưng tin tức mang đến lại khiến y dở khóc dở cười.



-Chủ công, là tiểu thư.



-Tiểu thư? A Hương làm sao vậy?



-Không biết tiểu thì làm sao mà dẫn theo người đi tìm Tuân tiên sinh gây chuyện.



-A?



Tôn Sách nghe thấy thế, bật đứng dậy.



Tuân Diễn trầm mặt xuống, hỏi:



-Ngô hầu, chuyện này là sao?



-Chuyện này…Ai, chúng ta hãy đi trước đã. Ta ngăn cản A Hương xong sẽ nhận tội với tiên sinh.



Tuân Diễn thầm cảm thấy rất mất hứng.



Trong phủ Ngô hầu, Tào Bằng lại bị người khi dễ như vậy chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt gã.



Chính vì thế, Tuân Diễn chẳng chút vui vẻ, đứng dậy theo Tôn Sách đi ra ngoài. Trương Chiêu chạy đến bên cạnh Tuân Diễn, nhẹ giọng nói:
Gã chăm chú nhìn Tôn Sách một lát, rồi quay đầu hỏi:



-A Phúc, ngươi không sao chứ?



-Khởi bẩm tiên sinh, Ngô hầu vừa rồi hạ thủ lưu tình, A Phúc không sao cả.



-Nếu thế thì chúng ta đi thôi.



Tuân Diễn vung tay áo, quay đầu bỏ đi.



Gã diễn trò theo cũng là để giữ thể diện cho chính mình.



Tôn Sách mỉm cười, quay qua Tào Bằng nói:



-A Phúc, võ nghệ ngươi khá lắm. Chỉ trong mười năm, ngươi nhất định có thể giao tranh với anh hùng hào kiệt trong thiên hạ.



Tào Bằng tuy đã bình ổn được khí huyết nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.



Hắn đáp lời:



-Ngô hầu, khi đó ta lại lĩnh giáo tuyệt chiêu của Ngô hầu.



Dứt lời, Tào Bằng đi theo Tuân Diễn, nhanh chóng bước ra khỏi phủ Ngô hầu.



Vương Lãng định đi lên khuyên bảo, lại bị Trương Chiêu cản lại.



Trong lòng Tào Bằng vẫn còn kỳ quái một chuyện: Người con gái này là ai? Đang yên đang lành, tự nhiên lại đi tìm hắn gây sự làm gì? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn



Khi hắn còn đang nhanh chân bước ra khỏi cửa Ngô hầu phủ, người con gái mặc y phục đỏ thẫm kia chợt chạy đến bên cạnh Tôn Sách, la lớn:



-Tiểu tặc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Nhớ lấy, ta là Tôn Thượng Hương. Sớm muộn gì ta cũng sẽ báo thù nỗi nhục ngày hôm nay. Hừ, ngươi tốt nhất cứ cẩn thận đấy.



Một chân Tào Bằng đã bước ra khỏi Ngô hầu phủ nửa bước, vừa nghe được tiếng hét của tiểu nữ nhi kia, bước chân của hắn đã lảo đảo, thiếu chút nữa là té ngã.



Tôn Thượng Hương?



Người con gái này chính là Tôn Thượng Hương!