Tào Tặc

Chương 203 : Mộng tới Tây Châu

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Tào Bằng nói xong liền liếc nhìn nét mặt của Lục Oản. Bộ quần áo đỏ như lửa đó có lẽ là trang phục cưới của Lục Oản.



"Kiếp này có lẽ nàng không thể đạt được ước muốn, chỉ mong kiếp sau...không phải rơi vào cảnh này, để cho nàng được thanh thản, được tự nhiên...." Tào Bằng xoay người nhặt cái khăn trùm đầu màu đỏ dưới đặt rồi bước tới ngồi xuống, phủ lên khuôn mặt xinh xắn của Lục Oản.



Thật ra thích đường đệ của mình cũng không có gì xấu hổ. Đáng xấu hổ đó là biến cái tình cảm trong trắng đó trở thành âm mưu quỷ kế rồi hạ độc thủ.



Tào Bằng và Lục Oản mặc dù chưa nói với nhau một câu thậm chí cũng chưa tiếp xúc nhưng trong đầu hắn chợt xuất hiện một cảnh tượng...



Dưới ánh trăng, bên đám dây leo, một thiếu nữ áo trắng xinh đẹp đang thản nhiên ngồi đánh đàn.



"Ức mai hạ tây châu, chiết mai ký giang bắc. Đan sam hạnh tử hồng, song tấn á xuất sắc.



Tây châu tại hà xử? Lưỡng tưởng kiều đầu độ. Nhật mộ bá lao phi... phong xuy ô dữu thụ.



Thụ hạ tức môn tiền... môn trung lộ thúy kiềm. Khai môn lang bất chí... xuất môn thải hồng liên.



Thải liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu. Đê đầu lộng liên tử... liên tử thanh như thủy.



Trí liên hoài tụ trung, liên tâm triệt để hồng. Ức lang lang bất chí... ngưỡng vọng phi hồng.



Hồng phi mãn tây châu, vọng lang thượng thanh lâu. Lâu cao vọng bất kiến... tẫn nhật lan can đầu.



Lan can thập nhị khúc, thùy thủ minh như ngọc. Quyển liêm thiên tự cao... hải thủy diêu không lục.



Hải thủy mộng du du, quân sầu ngã diệc tưởng. Nam phong tri ngã ý... xuy mộng đáo tây châu........."



Kiếp trước, Tào Bằng từng học một bài hát có tên là Hà Đường Nguyệt Sắc. Trong bài hát đó có ẩn chứa đoạn ca dao này cho nên để lại ấn tượng rất sâu cho Tào Bằng. Cảnh tượng trong bài ca dao cùng với cô gái trước mặt có chút tương tự.


Tào Bằng còn nhớ rõ trong lịch sử, Lục Tốn là con rể của Tôn Sách. Có điều hiện giờ Tôn Sách mới có hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Con gái của y cho dù thế nào cũng chỉ mới bảy, tám tuổi, không thể gả cho Lục Tốn. Còn về việc Lục Tốn và nhà họ Cố tổ chức hôn sự thì trong Tam quốc diễn nghĩa lại không nhắc tới.



Cho dù là chuyện nào nhưng nếu liên quan đến chính trị thì cũng trở nên đáng ghê tởm.



Khi bọn họ trở lại Ngô huyện thì sắc trời đã tối. Cho dù là Tào Bằng hay Tuân Diễn thì sao một trận sóng gió cũng đều cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy mà sau khi trở lại dịch quán, Tuân Diễn liền đi ngủ. Tào Bằng cũng trở về phòng, nằm xuống giường mà nhắm mắt.



Tảng đá đè trong lòng hắn đã được cởi ra... Tuy nhiên Tào Bằng cũng không hề cảm thấy thoải mái.



Cố tỷ và Lục Tốn đều không chết. Như vậy việc kết hôn giữa hai nhà cũng vẫn còn. Sau này con gái của Tôn Sách có còn gả cho Lục Tốn được nữa không thì Tào Bằng không biết.



Nhưng hắn biết rằng trong lúc vô tình, bản thân dường như đã làm cho lịch sử thay đổi.



Không còn mối quan hệ thông gia với nhà họ Tôn nữa, Lục Tốn có thể trở thành đại đô đốc thủy quân của Tôn Ngô nữa không? Y còn có thể kéo dài sự vinh quang của Lục gia không? Tất cả dường như đã biến thành một câu hỏi đối với Tào Bằng.



Tào Bằng đưa tay xoa mặt cho tới khi nóng bừng lên. Hắn trở mình rồi mơ màng chìm vào trong giấc ngủ. Trong giấc ngủ, hắn lại mơ thấy một thiếu nữ đang đánh đàn dưới đám dây leo.



"Lan can thập nhị khúc, thùy thủ minh như ngọc.



Quyển liêm thiên tự cao, hải thủy diêu không lục......



Hải thủy mộng du du, quân sầu ngã diệc sầu.



Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo tây châu......"



"Oản nhi cô nương, mong cho cô được chuyển thế mà đạt được ước muốn!"



Tào Bằng nằm nghiêng trên giường, khóe mắt của hắn xuất hiện một giọt nước.