Tào Tặc
Chương 206 : Trường giang tam điệp lãng
Ngày đăng: 00:03 22/04/20
Tào Bằng chợt run lên, nhất thời hồi hộp.
-Nguyệt Anh, chắc chắn nàng quá lo lắng rồi. Cam đại ca…
Tào Bằng còn đang nói dở, chợt nghe phía trước có tiếng ngựa hí vang. Cùng lúc đó, chợt nghe gia tướng của Tuân Diễn lớn tiếng quát:
-Kẻ nào to gan dám chặn đường, còn không tránh ra cho ta?
Tiếng quát còn chưa dứt, một tiếng hí vang đã truyền đến tai Tào Bằng.
Hí hí hí. Tiếng hí của chiến mã. Theo đó là hai tiếng kêu thảm thiết của gia tướng, mọi tiếng động chợt im bặt.
-Tiểu thư, người đi không từ biệt như thế, Hoàng Công rất lo lắng. Tào công tử, xin hãy ra đây. Cam Ninh đi theo các người đã lâu. Các ngươi chớ có tiến lên nữa, bằng không đừng trách Cam Ninh mạnh tay.
Cuối cùng một tiếng quát như sấm sét vang lên trong không trung.
-Là Cam đại ca!
Hoàng Nguyệt Anh nhất thời biến sắc, Tào Bằng âm thầm kêu khổ. Nhưng hắn cũng biết nếu Cam Ninh đã ở đây, có muốn bỏ đi cũng không dễ dàng như vậy. Lòng đã quyết, hắn dừng xe trâu lại.
-Nguyệt Anh, nàng ở trên xe, đừng xuống.
Dứt lời, Tào Bằng lấy thanh đao treo bên xe, không quay đầu lại, sải bước tiến lên trước, cao giọng quát:
-Cam Hưng Bá, Tào Bằng ở đây!
Cam Ninh dẫn hơn mười tên thực khách đón giữa đại lộ. Y mặc một bộ trang phục mỏng, khoác một chiếc chiến bào bằng gấm. Mái tóc của y được buộc lại sau gáy. Y cầm một cây Long tước đại đao, khuôn mặt trầm tĩnh. Nhìn thấy Tào Bằng đi ra ngoài, Cam Ninh nở nụ cười rồi nhẹ nhàng giơ quyền đón tiếp.
- Tào công tử! Giao tiểu thư ra đây, ta tha cho các ngươi đi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Một chân của y dẫm lên đầu của một tên gia tướng, nét mặt hết sức nhẹ nhàng. Cách đó không xa còn có một tên gia tướng nằm trên mặt đất hôn mê.
- A Phúc! Người này rất lợi hại.
Hạ Hầu Lan nghiêm trang cản Tào Bằng lại:
- Để ta đối phó với hắn.
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Tào Bằng nói nhỏ một câu rồi gạt tay Hạ Hầu Lan.
Hạ Hầu Lan có ý tốt nhưng Tào Bằng không thể hại y. Nói thẳng ra võ nghệ của Hạ Hầu Lan mặc dù trong một năm qua có tăng lên nhưng cũng chỉ ở đỉnh cao của hạng hai. Còn Cam Ninh trong tam quốc quần anh truyện thì vũ lực của y, Hạ Hầu Lan không thể ngăn cản được.
- Cam đại ca! Nhường đường có được không?
- Tất nhiên là có thể? Giao cô ấy ra đây, ta sẽ để cho ngươi đi.
- Nguyệt Anh và ta tình đầu ý hợp. Ta không thể để cho cô ấy đi.
- Có nghĩa là không thể thương lượng? Tào công tử! Ngươi cần phải hiểu rõ Hoàng Công đã nói nếu ai cản trở thì không cần biết sống chết thế nào.
Nét mặt của Cam Ninh rất hiền lành chứ không góc cạnh như Lã Bố và Tôn Sách. Nhưng khi y nói những lời đó, Tào Bằng lại cảm thấy sởn tóc gáy. Nhưng bắt Tào Bằng để Hoàng Nguyệt Anh đi thì là điều không thể. Hắn không cho phép chuyện sau khi Hoàng Thừa Ngạn về sẽ tìm chồng cho Hoàng Nguyệt Anh.
Chồng của Hoàng Nguyệt Anh chỉ có thể là hắn mà thôi.
Tào Bằng cắn răng một cái rồi rút từ trong cái túi bên người thanh Hà Nhất đao.
Cây đại đao dài hai thước còn cao hơn Tào Bằng. Vì vậy mà khi hắn cầm trong tay khiến cho người ta có cảm giác khác lạ. Vết máu màu đỏ sậm trên cây đao dưới ánh mặt trời tạo ra một thứ cảm giác yêu dị. Cho dù là Cam Ninh cũng phải biến sắc.
Sau khi ném cái túi cho Hạ Hầu Lan, tinh thần của Tào Bằng trong nháy mắt tiến vào một cảnh giới kỳ diệu.
- Cam đại ca! Đệ nói lại một lần nữa, không thể để cho Nguyệt Anh đi.
Nét mặt Hoàng Thừa Ngạn đầy bất đắc dĩ. Vốn lão tưởng Cam Ninh ra tay đủ giải quyết được chuyện này. Nhưng không ngờ chuyện diễn ra như vậy khiến cho lão bắt buộc phải xuất hiện. "Nhưng cho dù có xuất hiện thì sao? Con gái vừa rồi đã tỏ rõ thái độ. Tào Bằng thật lòng thích Hoàng Nguyệt Anh. Có lẽ Hoàng Nguyệt Anh đi theo hắn cũng là một sự lựa chọn tốt."
Chỉ có điều suy nghĩ đó mới lóe lên liền biến mất. Hoàng Thừa Ngạn trầm giọng nói:
- Nguyệt Anh! Con thực sự đi với hắn?
Không để cho Hoàng Nguyệt Anh trả lời, Tuân Diễn đã bước tới.
- Hoàng công! Tại hạ là Tuân Diễn ở Dĩnh Xuyên.
Do y vái chào cho nên Hoàng Thừa Ngạn đành phải xuống xe đáp lễ.
- Hưu Nhược! Ngươi đừng có nói. Ta chỉ hỏi Nguyệt Anh một câu. Nguyệt Anh! Con thật sự nghĩ kỹ muốn ở cùng với tên tiểu tử này?
Hoàng Nguyệt Anh theo bản năng nắm chặt lấy tay Tào Bằng, nước mắt lưng tròng.
- Hoàng công... - Tào Bằng mở miệng.
- Ngươi im miệng cho ta. - Hoàng Thừa Ngạn nổi giận gầm lên một tiếng với Tào Bằng.
- Cha....
Hoàng Thừa Ngạn thở dài, nói nhỏ:
- Nguyệt Anh! Nếu con đã quyết định như vậy, cha biết con rất khó thay đổi. Tiểu tử! Ngươi phải đối xử tốt với Nguyệt Anh không được để cho nó ấm ức.
Tào Bằng ngây người mà nhìn Hoàng Thừa Ngạn. Tuân Diễn thở ra một hơi, rồi bước tới vỗ bả vai Tào Bằng:
- Còn không tới bái kiến Trượng nhân?
- Ta...
- Khoan đã! - Hoàng Thừa Ngạn quát to:
- Nguyệt Anh đi theo ngươi là quyết định của nó không liên quan tới ta. Ta hoàn toàn không đồng ý cho ngươi và Nguyệt Anh ở với nhau, vì vậy mà chữ Trượng nhân ta không dám nhận. Tiểu tử! Ngươi nói đừng khinh thiếu niên nghèo sao? Ta sẽ xem ngươi làm sao mà chứng minh câu nói này.
- Cha!
Hoàng Nguyệt Anh đau khổ kêu lên rồi quỳ trên mặt đất. Còn Tào Bằng không hiểu rằng có chuyện gì xảy ra.
- Nguyệt Anh! Bắt đầu từ bây giờ con và Hoàng thị ở Giang Hạ không còn quan hệ nữa.
Dứt lời, Hoàng Thừa Ngạn cắn răng, chắp tay vái chào Tuân Diễn sau đó trèo lên xe.
"Không ngờ lão nhân này lại đoạn tuyệt quan hệ cha con với Nguyệt Anh?" Tào Bằng mở to mắt nhìn mà không biết phải làm sao. Hắn thích Hoàng Nguyệt Anh nhưng không hề nghĩ tới để cho nàng lại từ bỏ thân phận con gái của Hoàng Thừa Ngạn. Tào Bằng không phải không biết, chỉ có điều hắn thật sự không ngờ Hoàng Thừa Ngạn lại quyết liệt như vậy. Nhìn Hoàng Nguyệt Anh đau khổ như thế, Tào Bằng luống cuống không biết làm thế nào.
Hắn định bước lên gọi Hoàng Thừa Ngạn nhưng bị Tuân Diễn ngăn lại.
- A Phúc! Đừng có xúc động.
- Nhưng...
- Lần này, Hoàng công làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Nếu không thì hoàng thị Giang Hạ của lão sẽ bị người ta nhạo báng. Lão phải giữ thể diện cho Hoàng gia.
Tào Bằng dừng bước, không biết phải nói như thế nào.
"Vì thể diện của gia tộc mà có thể cắt đứt tình cha con sao?
- Thật ra lão đã cho ngươi một câu trả lời. Muốn Nguyệt Anh quay về thì phải gây dựng được sự nghiệp đi.
Tuân Diễn dứt lời, dùng sức vỗ vai Tào Bằng rồi sau đó xoay người đi.