Tào Tặc

Chương 213 : Đặng Chi

Ngày đăng: 00:03 22/04/20


Trên thực tế, mùa thu là mùa thu hoạch, không trách được vì sao Đặng Tắc lại nói hết ra.



Lương thảo dự trữ được cả trăm vạn hộc không chỉ khiến Đặng Tắc quên hết tất cả, mà thậm chí còn rất nhiều người, bao gồm cả Bộc Dương Khải đều rất phấn khởi.



Chỉ có một người lúc đó đã từng ngăn cản Đặng Tắc chèn ép lương giới.



Lý do rất đơn giản: Lương giới huyện Hải Tây mỗi năm tăng bảy mươi tiễn, nhìn thì tưởng rất cao, nhưng so với các địa phương khác đã là rất thấp rồi! Như Hứa Đô cùng vào mua thu hoạch, lương giới hiện tại cũng là cả trăm lẻ mười tiễn. Hạ Bì lớn như thế, lương giới cũng cao tới ba trăm tiễn.



Lương giới bảy mươi tiễn vừa đủ để ổn định Hải Tây.



Nếu như còn tiếp tục hạ thấp lương giới nữa, tất sẽ khiến người khác dòm ngó đến huyện Hải Tây.



Chỉ tiếc rằng, kiến nghị như thế lúc đó lại bị rất nhiều người bỏ qua. Cũng chính vì thế, chủ bộ Đái Kiền thậm chí còn tranh cãi kịch liệt với người kia. Đặng Tắc lúc đó tuy không nói gì nhưng từ thái độ của y, có thể thấy rõ ràng là nghiêng về phía Đái Kiền, cuối cùng vẫn quyết định giảm mức lương giới.



Biết đâu người kia có thể giải mối ưu tư của lão gia thì sao?



-Lão gia, thật ra ngài cũng không cần phải quá lo âu.



-A?



-Phan Văn Khuê có cái dũng cả vạn người không sánh bằng, Chu huyện úy cũng là người đã từng trải qua cả trăm trận chiến. Huyện Hải Tây ta cũng không phải là nơi mặc cho người khi dễ. Lão gia ở Hải Tây có uy vọng rất cao, chỉ cần ngài vung tay hô một tiếng, người nào lại không theo ngài đây?



Còn sáu nghìn binh mã của Lã Bố sao ngài không nhờ người chỉ giáo cho?



-Ai?



Hồ Ban không khỏi nở nụ cười:



-Huynh đệ cùng tộc của lão giả không thể nào lại bị coi như những kẻ nhàn rỗi, vô sự được. Còn nhớ rõ khi còn ở Hải Tây, công tử từng rất nhiều lần hỏi thăm tình hình của hắn, hiển nhiên là người rất coi trọng hắn. Lúc trước, hắn từng gián tiếp ngăn cản chuyện chèn ép lương giới, đủ để thấy hắn đã đoán trước tình hình. Sao ngài không nhờ hắn chỉ điểm cho, biết đâu lại có biện pháp xử lý.



Ánh mắt Đặng Tắc sáng rực:



-Ngươi muốn nói đến Bá Miêu ư?



Chỉ trong thoáng chốc, y phấn chấn lên nhiều.



-Không sai, chúng ta cứ đến nhà Bá Miêu nhờ hắn chỉ điểm là được.



-Nhưng trời đã tối rồi…



-Không quan hệ, ta nghĩ Bá Miêu hiện tại chắc chắn vẫn chưa nghỉ ngơi đâu.



Đặng Tắc nhanh chân bước xuống tòa tháp, rất nhanh có tùy tùng dẫn ngựa đến. Hồ Ban đỡ Đặng Tắc xoay người lên ngựa, rồi cũng ngồi lên lưng ngựa.



Đoàn người lặng lẽ vội vã đi dọc theo con phố trong bóng đêm đen như mực.



Vừa đến khu chợ Bắc, đoàn người quẹo vào một con ngõ, dừng chân trước một căn nhà. Hồ Ban xuống ngựa trước, đỡ Đặng Tắc xuống ngựa. Sau đó, hai người nhanh chân bước tới cửa, đập đập cửa, bồng bồng bồng. Được ba tiếng, từ bên trong cánh cửa đã vang lên tiếng bước chân.



-Đặng Tiên ư?



Cửa vừa mở ra, một lão giả bốn mươi tuổi từ trong viện đi ra, trong tay cầm một chiếc đèn lồng.



Đặng Tắc hơi sững người lại.



Bởi vì quần áo của lão giả này rất chỉnh tề, không nhìn ra được dấu vết của sự vội vã ra khỏi giường chút nào.



Y vừa định mở miệng, chỉ thấy lão giả này khom người, nhẹ giọng nói:



-Đại công tử, công tử nhà ta ở thư phòng, đợi ngài đã lâu.



-Đã trễ thế này, Bá Miêu vẫn còn chưa đi nghỉ sao?



-Công tử nói đại công tử nhất định sẽ đến, chính vì thế kiên quyết ở thư phòng đợi ngài.



Đặng Tắc nghe thấy thế, không khỏi giật mình, vội vã bước lên bậc thang, bước vào trong nhà. nguồn TruyenFull.vn



Hồ Ban và lão giả tên Đặng Tiên đi vào gian phòng nghỉ tạm. Thấy trên giường đã thu dọn đầy đủ hành lý, Hồ Ban chợt giật mình.
Xem ra Hữu Học đã sắp xếp mọi chuyện trước khi đi, vậy làm sao hắn lại không hiểu rõ điểm thiếu hụt của Hải Tây?



Bộc Dương Khải, Đái Kiền chủ yếu phụ trách về đối nội và công việc đồn điền; Chu Thương rất ít khi ở trong thành, luôn cùng với Phan Chương phụ trách việc điều tra buôn muối. Hai người tuy có tên huyện úy nhưng lại không đảm nhiệm công việc của huyện úy. Mặt quân sự của huyện Hải Tây vốn do Đặng Tắc nắm trong tay, nhưng Đặng Tắc lại không có tài năng về quân sự. Nói cách khác, khi Tào Bằng rời khỏi Hải Tây đã cố ý để lại một ghế trống cho vị trí mưu sĩ, chẳng lẽ hắn đang đợi mình sao?



Nghĩ tới đây, niềm vui sướng của Đặng Chi lúc trước thoáng đã bị dập tắt.



Chung quy lại, hắn chỉ còn một cảm giác khiếp sợ và hoảng hốt.



Nếu đúng như vậy, Tào Bằng cũng là một người biết người biết ta…



Ngày hai mươi tám tháng tám năm Kiến An thứ ba, Lã Bố hạ lệnh chinh phạt Hải Tây.



Tống Hiến ngồi trên lưng ngựa, nhìn đại quân rầm rập đang di chuyển về phía quan đạo, gương mặt tươi cười đắc ý. Trong mắt gã, lần chinh phạt Hải Tây này quả thực dễ như trở bàn tay. Đến lúc đoạt được cả trăm vạn hộc lương thảo của Hải Tây rồi, Lã Bố nhất định sẽ càng thêm coi trọng gã hơn.



Còn có…



Tên tiểu tặc Tào Bằng kia năm ngoái khi ở trên phố chợ ở Hạ Bì đã chém chết con chiến mã của Tống Hiến nữa.



Chuyện này khiến suốt một năm vừa qua Tống Hiến gần như không thể ngẩng đầu lên nổi. Ngay cả bằng hữu tốt nhất của gã là Ngụy Diên và Hầu Thành khi gặp gã cũng phải trêu đùa vài câu. Hôm nay, tên tiểu tặc ấy tuy rằng không có ở Hải Tây nhưng huyện lệnh Hải Tây là anh rể của Tào Bằng. Đến lúc đó, lấy được đầu của Đặng Tắc cũng đủ khiến gã nguôi ngoai rồi. Nghĩ đến đây, Tống Hiến chợt hồi hộp, cảm thấy không thể chờ đợi thêm được nữa, bèn hạ lệnh cho binh mã nhanh chóng tiến lên.



Đường xuất binh từ Hạ Tương tới Khúc Dương có thể coi như một con đường bằng phẳng.



Tống Hiến lệnh cho điệt nhi là Tống Quảng, cũng là quân tiên phong đến Hu Thai dẫn một nghìn binh mã mở đường.



Bản thân gã tự dẫn theo năm nghìn đại quân tiến vào ngay sau đó. Sau hai ngày xuất phát đến được Khúc Dương, gã cho quân nghỉ ngơi và hồi phục sức lực ở đó một ngày, rồi tiếp tục xuất phát tiến về Hải Tây.



Từ Khúc Dương tới Hải Tây mất chừng một ngày đường.



Ngày mùng một tháng chín, trời càng lúc càng lạnh…



Sau một đêm mưa nhỏ, đường trở nên lầy lội. Tốc độ tiến lên của đại quân chậm đi nhiều, tới chính ngọ mới đi được thêm ba mươi dặm.



Tống Hiến thấy tình hình như thế không khỏi đau đầu.



-Truyền cho tướng lĩnh và đại quân của ta phải tăng tốc lên.



-Tướng quân, đường như thế này sao có thể đi nhanh được? Hơn nữa, Hải Tây có cả trăm vạn hộc lương thảo, trong một ngày đêm bọn họ cũng không thể giấu sạch đi được. Chẳng bằng chúng ta từ từ tiến lên, Hải Tây cũng chẳng chạy thoát được.



Người tùy tùng ra sức can ngăn, muốn Tống Hiến giảm tốc độ hành quân lại.



Thế nhưng Tống Hiến nghe được lại nổi giận:



-Ngươi không biết câu "Binh quý thần tốc" sao?



Ta tới sớm một ngày, Hải Tây bớt đi một ngày chuẩn bị. Quân Hầu giao binh mã cho ta không phải để ta hao binh tổn tướng ở một nơi nhỏ bé, chật hẹp như Hải Tây này.



Về mặt lý thuyết thì Tống Hiến nói không hề sai.



Binh quý thần tốc. Bọn họ đến sớm một ngày, Hải Tây càng có ít thời gian để kháng cự.



-Thế nhưng…



-Không cần phải nói nhiều. Nói cho các huynh đệ, công phá được Hải Tây, bọn họ được mặc sức bắt người, cướp của ba ngày. Huyện Hải Tây dù sao vẫn được cho là nơi rất giàu có và đông đúc.



Hạ Bì cách huyện Hải Tây không xa, đều nằm ở Hoài Bắc.



Những thay đổi của Hải Tây trong một năm vừa qua, người Hạ Bì sao có thể không biết được?



Chưa kể đến trăm vạn hộc lương thảo, chỉ nói đến con đường buôn muối kia đã đủ thu hút vô số thương nhân ùa về rồi. Sự giàu có và phồn vinh của Hải Tây chưa chắc đã thua Hạ Bì hiện tại. Được lời hứa hẹn của Tống Hiến cho bắt người, cướp của ba ngày, sáu nghìn đại quân tức thì như đám gà chọi sôi máu huyết, cả đường hò reo đòi đánh hải Tây. Khi bầu trời tối sầm xuống, đại quân đã rời xa Khúc Dương, cách Du Thủy cùng lắm ba mươi dặm mà thôi…



Qua Du Thủy là đến đất Hải Tây!



Du Thủy cùng với Cù Sơn ở Đông Hải chạy dọc theo hướng nam bắc, vắt qua ba huyện Cù Huyền, Y Lô, Hải Tây tiến thẳng đến Hoài Thủy.



Hải Tây nằm ở đúng vị trí hạ du của Du Thủy, vì vậy nơi này tạo thành tấm chắn tự nhiên cho phía tây huyện Hải Tây. Nhưng Du Thủy không rộng lắm, nước sông cũng không chảy xiết. Phù sa bồi đắp, khiến lòng sông hơi cao, nhưng sông lại không sâu. Đi bộ qua sông cùng lắm nước cũng chỉ ngập đến cổ. Nơi nông nhất cũng chỉ đến ngang người. Trước đây, còn có vài ba cây cầu gỗ bắc qua sông nhưng khi Tống Hiến đến, cầu đã bị phá hủy.