Tào Tặc
Chương 221 : Ngày quan trọng
Ngày đăng: 00:03 22/04/20
Tào Bằng đang chạy thì nghe tiếng hét phía sau. Hắn vội xoay người nhìn lại thì thấy trên đùi Phan Chương cắm một mũi tên. Truy binh phía sau ngày càng gần.
-Công tử, đi!
Phan Chương quỳ một gối xuống đất, rống lên. Tào Bằng cắn răng một cái, xoay người chạy ngược lại, đến bên cạnh Phan Chương, nắm cánh tay hắn khoát lên cổ:
-Phan Văn Giai, theo ta!
Phan Chương muốn giãy dụa nhưng bị Tào Bằng quát một câu bảo ngưng.
-Chúng ta ai cũng muốn sống, không muốn chết. Nếu ngươi không đi thì chúng ta đều phải chết ở đây.
Con mắt đỏ bừng, Phan Chương khập khiễng chạy cùng Tào Bằng đến cánh đồng trống. Tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng gần, thỉnh thoảng có một tiếng kêu thảm thiết vọng đến.
Tào Bằng cũng không dám quay lại nhìn, kéo Phan Chương liều mạng chạy trốn.
-Tặc nhân, ta xem ngươi trốn đi đâu!
Tiếng chân đã ở phía sau. Tiếng cung rung lên, bắn ra về phía Tào Bằng.
-Công tử!
Một bóng người từ phía sau chạy lại chắn cung cho Tào Bằng. Mũi tên cắm giữa ngực người đó, y ngã xuống đất không đứng dậy. Tào Bằng nhận ra người đã che mũi tên chính là tên tùy tùng Địch Quýnh ở Hải Lăng. Sống chung ba tháng, Tào Bằng không có nhiều tiếp xúc với Địch Quýnh lắm. Đó là một người trầm mặc nhưng rất tận tâm có trách nhiệm. Chí ít trong ba tháng, Địch Quýnh đã tận tâm tận lực, mặc dù ít lời nhưng đã giúp đỡ san sẻ cho Tào Bằng rất nhiều chuyện.
-Ngạn Minh!
Tào Bằng đau xót kêu lên một tiếng, buông Phan Chương ra, cầm đao xoay người về phía tên khoái mã, giậm chân, toàn thân tung ra một đao. Chiến mã hí lên một tiếng, lập tức tên cưỡi ngựa cũng bị Tào Bằng một đao đoạt mệnh. Hắn ngồi xuống bên Địch Quýnh thì đã thấy hắn ngưng thở.
-Công tử, đi!
Sở Qua xông tới, kéo Tào Bằng đi. Bên kia, Phan CHương lớn tiếng hô hoán rút lui.
Một con khoái mã từ trong doanh trại quân Hạ Bì lao ra, đuổi theo truy sát. Tào bằng chạy về phía thành Khúc Dương, tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ phía sau khiến hắn cảm thấy bi thương vô cùng. Tuy rằng sớm biết đây là kết cục không thể tránh khỏi, nhưng khi Tào Bằng tự mình cảm nhận cũng cảm thấy vô cùng bi ai. Dù vậy hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể xông lên phía trước.
Lảo đảo đi tới chân tường thành, Phan Chương hô lớn:
-Hạ thừng!
Từ trên tường thành, rất nhiều dây thừng được quăng xuống. Tào Bằng và Phan Chương bắt lấy thừng rồi nhanh chóng leo lên tường thành. Thật không có biện pháp nào khác. Cửa thành từ lúc bị phá hỏng thì phía sau cửa chính lớn đặt hơn mười tấn túi cát, căn bản không cách nào mở cửa thành.
Một người, hai người, ba…
Khi ra khỏi thành thì có trăm dũng sĩ, nhưng khi trở về thì chẳng còn mấy người.
Truy binh đến gần dưới thành. Chu Thương ra lệnh bắn cung từ trên thành khiến quân địch không cách nào tới gần.
Tào Tính dẫn theo một đạo nhân mã đi tới thành Khúc Dương, thấy mười mấy người đang ra sức leo lên trên tường thành, trong đó có một bóng dáng nhìn qua rất quen. Tào Tính nheo mắt, trong lòng hoài nghi: không phải "hắn" đang ở Quảng Lăng, sao lại xuất hiện ở đây?
Nhưng hoài nghi vẫn là hoài nghi. Tào Tính giơ tay lấy cung, kéo căng dây cung, nhắm thẳng Tào Bằng bắn một phát. Cung của Tào Tính có lực hơn ba trăm cân. Sự lợi hại rõ ràng là khác hắn so với các cung tên khác. Mũi tên bay thẳng tới Tào Bằng.
Chu Thương trên tường thành thấy rõ, vội vàng la lớn:
-Công tử, có tên bắn lén.
Tào Bằng đang leo lên thành thì nghe thấy có một loạt báo động. Theo bản năng, hắn dùng cưới đạp vào tường, thoáng cái bay giữa không trung. Mũi tên suýt nữa thì xẹt qua thân thể hắn, bắn trúng vào tường thành, bật những tia lửa nhỏ. Cả thân mình Tào Bằng đập vào tường thành. Đúng lúc này thì hắn thấy Tào Tính đang lấy từ trong túi cung ra một mũi tên thứ hai mà không khỏi kinh hãi.
Người khác không biết tài bắn cung của Tào Tính, nhưng Tào Bằng thì biết rõ. Mặc dù trong danh sách những thần tiễn của tam quốc thời hậu thế vẫn chưa có tên Tào Tính, nhưng cũng phải nói tài bắn cung của Tào Tính vượt trội hơn những người khác. Bất chấp đau đớn trên người, Tào Bằng vội vàng gắng sức bám hai tay lên mép tường thành.
Ánh mắt Tào Tính trầm lãnh, khai cung bắn tên. Mũi tên thứ hai mới rời dây cung thì mũi tên thứ ba đã lên dây. Hai mũi tên hầu như bắn đi cùng lúc nhưng góc độ khác nhau.
Mũi tên thứ hai bắn tới hầu như cùng một góc độ với mũi tên đầu, bay về phía Tào Bằng. Lúc này một tay Tào Bằng đã bám được vào đỉnh tường thành. Nghe được tiếng động phía sau vội vàng nghiêng người. Một mũi tên bắn vào tường thành nhưng một mũi tên khác cắm giữa vai Tào Bằng.
-Bá Miêu, chúng ta cũng xông tới thì làm sao?
-Không thể!
Đặng Chi vội vã ngăn cản, thấy sắc mặt của Cam Ninh không tốt nên liền vội giải thích:
-Không phải là ngươi không thể xung trận mà là vì bây giờ chúng ta không thể xông lên được. Chiến sự ở Khúc Dương mới bắt đầu, đội hình quân Hạ Bì chưa tản loạn, sĩ khí đang vượng. Bây giờ chúng ta xông ra rất khó khiến cho quân địch hỗn loạn, không có tác dụng gì lớn.
-Vậy khi nào mới có thể tấn công?
-Chờ một chút! Đặng Chi nói khẽ:
-Hữu Học cũng không phải là người tầm thường. Quân Hạ Bì tuy rằng tấn công dũng mãnh nhưng muốn phá thành sợ rằng không phải chuyện dễ gì. Chúng ta bây giờ phải án binh, đợi cho đến khi quân Hạ Bì giảm sút, sau đó tái tiến công. Đến lúc đó nhất định có thể giảm bớt áp lực cho Khúc Dương.
Cam Ninh suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng tán thành chủ ý của Đặng Chi. Từ phía thành Khúc Dương truyền đến tiếng hò hét loáng thoáng, kích động tinh thần của Cam Ninh. Cam Ninh nóng lòng muốn trong giờ khắc này có thể ở trong thành Khúc Dương cùng Tào Bằng kề vai sát cánh chiến đấu. Tuy rằng không thể thấy cảnh tượng chém giết thảm khốc nhưng hắn có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng. Nhưng Đặng Chi nói không sai. Tào Bằng ra lệnh cho hắn ở ngoài thành tiếp ứng là không muốn hắn hành động lỗ mãng.
Cam Ninh từ trước đến giờ cũng không phải là người không biết suy nghĩ. Hắn cũng biết, muốn giảm bớt áp lực cho Khúc Dương, nhất định phải chờ thời cơ thích hợp.
Hành sự không biết suy nghĩ thì kết quả chỉ là chết thảm bại.
Binh mã trong tay hắn cũng không nhiều. Tất cả chiến mã, tính cả con Chiếu Dạ Bạch của Tào Bằng cũng chỉ ba trăm tám mươi sáu con mà thôi. Cam Ninh không thể để bị tổn thất. Hắn biết rõ khi hắn xuất quân phải đúng lúc, nếu không thì sẽ vô dụng. Cố kìm sự kích động lại, Cam Ninh cắn răng quay đầu ngựa.
-Bảo trinh thám tiếp tục thăm dò. Cần phải liên tục xem xét tình hình chiến sự ở Khúc Dương.
-Dạ!
Đặng Chi chắp tay tuân mệnh.
Cam Ninh ngồi trên ngựa xoay người về phía Khúc Dương lần thứ hai, một lúc lâu thì thở dài, thúc ngựa đi.
-Bắn cung!
Tào Bằng đứng ở trên tường thành, gào thét. Một loạt tên điên cuồng bắn ra như mưa xuống dưới thành. Dưới tường thành, mười dàn bắn đá liên tiếp bắn.
Một cục bay ra đập vỡ nền đất, tiếng động rung chuyển. Hai tấm chắn bằng gỗ bị đập bể rơi xuống đất. Vài tên quân tốt kêu lên thảm thiết.
Trong ba canh giờ ngắn ngủi, quân Hạ Bì đã hùng dũng tấn công.
Tào Bằng đúng là kiên quyết phòng thủ giữ thành, nhưng thương vong lại không ngừng tăng lên. Bên đối phương có rất nhiều dụng cụ công thành được chuẩn bị tốt từ trước. Tuy rằng quân Hạ Bì có quân số chiếm ưu thế, nhưng dựa vào tường thành kiên cố nên thành Khúc Dương vẫn sừng sững không đổ.
Nhưng có điều quân Hạ Bì tiến công rất mãnh liệt! Thế nên quân lính trên thành đã chết hơn năm mươi.
Tào Bằng cùng Chu Thương chạy khắp trên tường thành hô hào cổ vũ quân lính. Nhưng thực tế, ngay cả Tào Bằng cũng bị sự hung dữ của quân Hạ Bì làm cho kinh sợ.
-Bắn đá!
Tào Bằng chạy trên tường thành, hướng về phía dưới thành hô. Lời còn chưa dứt thì một dàn đá đã ầm ầm dội lên. Liên tục bắn đá khiến cho cả máy bắn đã cũng không thể chịu nổi.
-Công tử, Hưng Bá vì sao còn chưa hành động?
Khuôn mặt Chu Thương đầy máu đen, chạy đến bên Tào Bằng hét.
-Chu thúc, không cần lo lắng. Bọn Hưng Bá phải chờ cơ hội. Khi thời cơ chín mùi thì tự nhiên quân địch sẽ bị thiệt hại nặng nề.
Chu Thương nhổ nước bọt, không nói nhiều quay người trở về vị trí. Tào Bằng thở ra một hơi. Ba canh giờ chiến đấu không ngừng khiến cho hô hấp toàn mùi vị máu tanh. Hắn lấy nước trong thùng ở góc thành, uống một hơi, cảm thấy cổ họng rát như lửa dễ chịu hẳn đi.
-Công tử, đá!
Nước còn chưa buông xuống thì một viên đá từ dưới thành bay lên trên.