Tào Tặc
Chương 270 : Toát mồ hôi lạnh
Ngày đăng: 00:04 22/04/20
Trương Thái ngắm cây đàn một chút, điều chỉnh lại dây đàn, ngồi nghiêm chỉnh lại. Bộ dáng phóng đãng của y lúc trước tức thì biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng. Một lát sau, ngón tay y khẽ lướt trên dây đàn, tiếng đàn du dương vang lên trong các. Trong thời gian này, Tào Bằng được Hoàng Nguyệt Anh chỉ dẫn, cũng đã hiểu được chút nhạc lý. Bảo hắn đánh đàn, quả thật hắn chẳng biết gì nhưng nếu bảo hắn nghe thì cũng có thể biết được chút ít.
"Phượng cầu nhi" là bài đàn do Tư Mã Tương Như soạn ra như chim phượng tìm chim hoàng.
Tào Bằng quay đầu nhìn lướt qua Sử A, phát hiện Sử A đang nhẹ nhàng nhịp theo tiếng đàn, thưởng thức.
Đây đúng là thời đại phong lưu, ngay đến tên đầu lĩnh con mẹ nó lưu manh còn có thể nghe hiểu nhạc luật. Lão đại từ đời sau đến thật đúng là phục các ngươi sát đất.
Khúc đàn kết thúc, mọi người cùng trầm trồ khen ngợi.
Trương Thái dường như cũng hồi phục lại một chút tự tin, thoáng đắc ý nhìn Tào Bằng.
-Quan cư sĩ thấy thế nào?
-Tài cầm kỹ của Tử Du quả là xuất thần nhập hóa.
Trương Thái cười, nói với Tào Bằng:
-Tào công tử, nghe nói Khổng Minh tiên sinh cầm kỳ thư họa đều trác tuyệt. Nếu công tử đã bái làm môn hạ của Khổng Minh tiên sinh, tài cầm kỹ chắc hẳn cũng không tồi. Hôm nay, mọi người đã có duyên gặp nhau, sao công tử không đàn một khúc, để ta và mọi người được thưởng thức đi?
Hiển nhiên y đang khiêu khích.
Sử A nheo mắt, ánh mắt gã chợt trở nên sắc bén.
Tào Bằng nhẹ vỗ lên cánh tay gã, ra hiệu gã chớ nóng nảy.
-Tài cầm của Tử Du quả là rất tuyệt diệu, tuy nhiên cũng chỉ là nhờ vào kỹ xảo, sự thành thục, vận khí quá nặng. Bằng không rành về nhạc luật nhưng từng được nghe một người đánh đàn. Khi đó, Tuân Hưu Nhược ở Dĩnh Xuyên, Trương Tử Bố ở Bành Thành, Lỗ Tử Kính của Đông Thành, còn có Vương Cảnh Hưng của Hội Kê đều ở đó đều không ngớt lời tán dương. Lúc ấy, Hưu Nhược tiên sinh từng đánh giá rằng sau Bá Ngô, đây quả là nhân tài kiệt xuất.
Ngươi muốn cùng ta so tài nhạc luật sao? Hừ, lão tử và ngươi cùng chơi đùa một chút. Người nghe đàn với ta hoặc là danh sĩ khắp thiên hạ, hoặc là người tay nắm trọng quyền, hoặc có địa vị cao trong tay. Ngươi có chút tài nhạc là có tư cách bắt ta đánh đàn sao? Chỉ mấy cái tên này thôi cũng đủ hù chết ngươi rồi.
Những người đang ngồi đây nào phải kẻ ngốc.
Nghe Tào Bằng nói xong, cả đám người đều lộ vẻ kính trọng.
Trong những cái tên Tào Bằng nói ra, Lỗ Túc tiếng tăm còn chưa có mấy. Nhưng những người khác như Tuân Diễn, Trương Chiêu, quả thật tiếng tăm lừng lẫy.
Trương Thái đỏ bừng mặt, không nói nổi một câu nào.
Còn Sử A lại tươi cười cổ quái.
Miệng lưỡi của Tào công tử quả là lợi hại, dù là Tô Tần, Trương Nghi có sống lại cũng phải bái phục.
Trương Thái ngày thường to mồm hò hét, mắt cao hơn trán. Hôm nay, y bị công tử làm nhục một phen, thật là khiến người sảng khoái, thật quá sảng khoái a.
Tào Bằng nhàn nhã thong dong, Trương Thái mặt đỏ tía tai.
Cao thấp người nhìn là biết ngay. Trương Thái chỉ là kẻ co đầu rụt cổ trong thành Lạc Dương hoang tàn, cùng đám người rảnh rỗi sống phóng túng. Trong khi đó, Tào Bằng nhỏ hơn y bảy tám tuổi đã ngồi cùng chiếu với các danh sĩ đại nho, cùng đàm luận chuyện đời…
Đã như thế Trương Thái lấy gì để so sánh đây?!
-Xin hỏi người đánh đàn kia là ai?
Tuy nhiên, Trương Thái vẫn không chịu khuất phục, ngang ngạnh hỏi.
Tào Bằng uống một ngụm hạnh hoa tửu, thoải mái nói:
-Giang Đông có câu: "Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố". Người kia chính là Chu Du - Chu Công Cẩn. Đúng rồi, dường như Chu Lang và Tử Du tuổi cũng xấp xỉ nhau, đều là tuấn kiệt trẻ tuổi, là tấm gương cho ta học theo, quả là người ta mong được trở thành.
Mọi người nghe thấy thế đều lặng ngắt như tờ.
Tăm tiếng của Chu Du giờ đã vang xa. Sau chuyện năm trước khi cướp lấy Đan Dương, tướng quân Minh Hán, Ngô hầu Tôn Sách từng phong Chu Du làm Trung hộ quân, là thái thú Giang Hạ.
Gương mặt Tào Bằng toát lên vẻ khinh thường.
Nhìn đi, người ta cũng là người giỏi nhạc luật, "Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố", thanh danh của người ta vang dội biết bao nhiêu?! Nhưng người ta không chỉ giỏi âm nhạc, mà còn văn võ toàn tài. Tuổi tác chẳng chênh lệch với ngươi là bao đã tay nắm thực quyền, làm thái thú hưởng hai ngàn thạch bổng lộc, có phải như ngươi đâu?
Trương Thái nghẹn họng, một câu cũng nói không nổi.
Tào Bằng phát hiện gương mặt Huyền Thạc chợt sáng lên, rồi lại thoáng lúng túng, rồi lại trở về dáng điệu bình tĩnh như trước.
Huyền Thạc này không đơn giản!
Trong mâu quang của y hình như nhớ lại chuyện gì đó, lại dường như không cam lòng chuyện gì đó.
Có lẽ cảm nhận được sự chú ý của Tào Bằng, Huyền Thạc khẽ mỉm cười, nâng chén rượu mời, Tào Bằng đáp lễ, uống một hơi cạn sạch chén rượu.
-Trong thiên hạ lại có những nhân vật như vậy sao?
Nhạc Quan không nén nổi tiếng cảm thán, rồi lại khẽ thở dài.
Xích Trung chợt nói:
-Nghe nói Tào công tử nhờ Bát Bách tự văn mà vang danh thiên hạ, tài văn chương xuất chúng. Chúng ta đã có duyên đoàn tụ, sao công tử không phú một bài thơ?
Hả?
Xích Trung tủm tỉm cười:
-Chi bằng lấy đề tài là Quan cư sĩ, thế nào?
-Lấy ta làm đề tài?
Nhạc Quan hơi sửng sốt, rồi sau đó lại mỉm cười.
-Tử U, ngươi lập tức tới quan thự, mời tứ ca dẫn người tới đây.
-Tuân lệnh!
Hạ Hầu Lan chắp tay tuân lệnh, giơ roi đi luôn. Tào Bằng tiếp tục ở lại bên bờ sông, quan sát địa hình bốn phía. Cách đó không xa chính là núi Bắc Đặng, sông Lạc Thủy lại ôm trọn lấy ngọn núi này, xung quanh có không ít thôn xóm. Hạ Hầu Lan nói hai người kia rất quen thuộc địa hình, chắc hẳn bọn họ là người vùng này. Tào Bằng vỗ vỗ trán, mải mê suy nghĩ, chợt nghe có tiếng nước từ phía lòng sông vang lên. Hai gã vệ sĩ Phi Mạo thở hổn hển, đi lên bờ sông.
-Người đâu?
-Công tử, không có ai cả. nguồn TruyenFull.vn
-Hả?
-Chúng ta đã tìm cả dưới đáy sông rồi, không hề phát hiện thi thể nào hết. Ngoài nước bùn chỉ có nước bùn mà thôi.
Tại sao lại có thể như vậy?
Tào Bằng vừa nghe thấy, tức thì ngây ngẩn cả người.
Hắn tận mắt nhìn thấy hai người kia đem người trên xe ném xuống sông, sao có thể không thấy thi thể được? Hắn bước nhanh đi đến bên bờ sông, nhìn nước sông. Một lát sau, Tào Bằng hỏi:
-Liệu có phải là nước sông chảy xiết cuốn trôi người đi không? Chính vì thế, các ngươi mới không tìm thấy?
-Không thể nào, nước sông này không xiết lắm. Nếu là nước trên thượng nguồn còn có khả năng. Nhưng dòng nước như thế này không thể cuốn người đi được. Lý Quang, chi bằng chúng ta xuống xem lần nữa đi?
Một vệ sĩ Phi Mạo mở miệng nói.
Người tên Lý Quang gật đầu:
-Vậy thì chúng ta chia ra. Đại Nha, ngươi hướng lên trên, ta đi xuống dưới. Công tử, ngài thế thế nào?
-Vậy ta chờ các ngươi.
Lý Quang và Đại Nha nghỉ ngơi trong chốc lát, lại nhảy xuống dòng nước.
Tào Bằng đứng trên bờ, khoanh tay nhíu mày, lẳng lặng chờ đợi.
Xa xa, vang lên tiếng người hò hét, tiếng ngựa hý vang.
Hạ Hầu Lan trở về quan thự bắc bộ úy liền đánh thức Chu Tán dậy. Chu Tán nghe thấy thế, lập tức dẫn hơn mười tên dịch đãi vội vàng đi cùng Hạ Hầu Lan.
-Hữu Học, tình hình như thế nào?
Chu Tán từ rất xa đã la lên.
Tào Bằng quay người lại, vẫy vẫy tay với Chu Tán.
-Tứ ca, ngại quá, đã trễ thế này còn bảo huynh gọi người tới.
-Nói gì thế, ta là bắc bộ úy Lạc Dương, nơi này thuộc đất ta cai quản. Có người gây án, ta sao có thể không quan tâm được. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hung thủ đâu? Thi thể đâu?
-Hung thủ chạy rồi, nhưng theo lời Tử U thì người này chính là người ở quanh đây, sẽ không chạy quá xa đâu. Thi thể đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Ta tận mắt nhìn thấy bọn họ đem người thả mạnh xuống sông, nhưng cũng không biết vì sao, ta phái người xuống vớt lại không phát hiện chuyện gì cả. Đúng rồi, còn có chiếc xe này nữa, là do hung thủ lưu lại nhưng lại không có bất cứ manh mối gì cả.
Ào!
Đại Nha từ phía hạ du dòng sông thò đầu lên:
-Công tử, vẫn không có gì.
-Công tử, phía bên thuộc hạ cũng không tìm được gì.
Tào Bằng nhíu mày, cao giọng nói:
-Đại Nha, Lý Quang, các ngươi lên bờ trước đã.
Hắn nói xong liền xoay người nói tiếp với Chu Tán:
-Vẫn không tìm được thi thể. Ta lệnh cho Đại Nha và Lý Quang tìm xung quanh nhưng không hề phát hiện bất cứ cái gì. Tứ ca, chuyện này có vẻ kỳ lạ, chỉ bằng huynh sai người người xuống xem thử có phát hiện điều gì không?
Chu Tán ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
-Cứ làm như thế đi.
Rồi sau đó, y cười nói:
-Được rồi, chuyện bên này ta sẽ quan sát. Xem ra ngươi uống không ít rượu rồi, cứ về trước nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải xuất phát nữa. Tử U, ngươi cùng công tử ngươi về trước đi. A Phúc, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ tiếp tục sai người vớt xác.
Tào Bằng gắng sức gật gật đầu.
-Vậy xin nhờ tứ ca!
Tuy nhiên, sau khi trở về quan thự, Tào Bằng vẫn không ngủ được.
Hắn nằm trên giường, lăn qua lăn lại, trằn trọc đến hơn nửa đêm. Mãi đến giờ sửu, hắn mới miễn cưỡng khép mắt lãi. Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, Tào Bằng chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Hắn mở mắt, ngồi dậy, khoác áo đi ra ngoài phòng khách.
Chỉ thấy vẻ mặt Chu Tán hết sức mỏi mệt, y đang nói chuyện với Hạ Hầu Lan.
-A Phúc, đánh thức ngươi dậy rồi.
-Tứ ca, tình hình như thế nào?
Chu Tán cười khổ, lắc lắc đầu:
-Vẫn chưa phát hiện điều gì cả.