Tào Tặc

Chương 297 : Lý Văn Thành hiến kế

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Nét tươi cười trên mặt Tào Bằng chợt biến mất.



-Rươu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tên cứng đầu cứng cổ nhà ngươi không bị dồn vào chân tường còn không chịu cúi đầu.



Lý Nho, nếu ngươi đã chịu thừa nhận thân phận, đương nhiên ngươi phải hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.Ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là để ta đem phụ tử ngươi đến trước Tư không, ta tin Tư không sẽ rất thích thú khi được gặp ngươi, hơn nữa ở Hứa Đô có rất nhiều người "sẵn lòng thu thập các người."



Nếu là bình thường, những gì Tào Bằng nói Lý Nho sẽ không thèm bận tâm.



Còn hiện tại...



Y giật mình, trong đầu lại hiện lên tình cảnh thê thảm của vị nhạc phụ của y.



Ma không ra ma, quỷ không ra quỷ, đến xương cốt cũng chẳng còn!



Y tự nhủ cả đời này coi như sống không uổng, nhưng còn con của y mới chỉ đến tuổi nhi lập (tức tuổi tự lập, dựa theo câu tam thập nhi lập - ba mươi tuổi đã có công danh sự nghiệp). Nếu rơi vào tay những người như Tào Tháo, e rằng kết cục sẽ chẳng khác nhạc phụ của y là bao. Y có thể không bận tâm đến bản thân mình, nhưng lại không thể bỏ mặc nhi tử được.



Lý Nho hít một hơi thật sâu:



-Ngươi không cần phải nói nhiều, ta chọn cách thứ hai.



-Ngươi còn chưa nghe ta nói, đã lựa chọn rồi ư?



Đôi mắt bé xíu của Lý Nho nhìn chằm chằm vào Tào Bằng.



-Ngươi muốn ta đưa ngươi hai vạn cân vàng. Ta cho ngươi.



-Ha ha ha, Lý Văn Thành, người xem thường ta quá... Ta nói thật cho ngươi biết năm trăm bức tượng phật bằng vàng kia đích thật rất hấp dẫn nhưng chưa chắc đã lọt vào mắt ta.Nếu ta muốn hai vạn cân vàng, giờ ta chỉ cần giết ngươi là sẽ dễ dàng nuốt trọn tất cả.. Thế nhưng, ta không muốn.



Tào Bằng thích tiền, nhưng cũng không quá coi trọng.



Hơn nữa ở ơ thời đại này, không có tiền thì có gì dùng nào?



Nhớ lại ở kiếp trước, trước khi chết, Tào Bằng đã từng nhiều lần cự tuyệt những cám dỗ, mê hoặc. Hai vạn cân vàng quả thật rất hấp dẫn nhưng hắn lại không thèm quan tâm đến chúng.



Lý Nho nheo nheo mắt.



Tào Bằng nói:



-Trước kia ở Lục Hồn Sơn bái sư, tiên sinh từng hỏi ta có chí hướng gì? Ta nói rằng: Muốn hết lòng vìì thiên địa, vì tính mệnh của bách tính, muốn kế thừa tuyệt học của thánh nhân, muốn thiên hạ muôn đời thái bình. Tiên sinh từng nói chí hướng này của ta khó chẳng kém gì muốn tranh giành thiên hạ cả. Không chỉ cần có danh tiếng, ta còn phải có quyền lực và sức mạnh nhiều hơn nữa. Ta cũng việc này là rất khó. Chính vì thế, ta cần có người giúp ta...Ngươi xem bên cạnh ta có không ít người. Trị quân ta có Bá Đạo; để quyết thắng trên chiến trường ta có Hưng Bá. Huynh đệ của ta, Vương Mãi, Đặng Phạm, còn có Hạ Hầu Lan có khả năng địch trăm, nghìn người, thậm chí cả vạn người. Tử Sơn và Đức Nhuận giúp gia nghiệp của ta thịnh vượng. Nhưng ta vẫn cần có một người tài năng giúp ta trù tính tương lai. Người này phải có mưu trí, từng trải và tầm nhìn sâu rộng... Nhưng y không thể xuất đầu lộ diện, càng không thể để người đời biết được. Ta đã nghĩ kỹ, chỉ có cư sĩ là người thích hợp nhất.



Lý Nho dở khóc dở cười, một lúc lâu sau, chợt nói:



-Ngươi điên rồi?



-Mười năm, ta muốn ngươi giúp ta mười năm.



Tào Bằng không để ý tới sự châm chọc của Lý Nho, trái lại vẫn tiếp tục nói:



-Mười năm sau, ngươi có thể tự mình quyết định, ở lại tiếp tục giúp ta hoặc rời đi. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi một thân phận, cho ngươi đất và trả ngươi toàn bộ hai vạn cân vàng. Ngươi đừng nghĩ cách lừa gạt ta, cũng như hãm hại ta. Nhi tử Lý Trứ của ngươi ta đã sai người đem hắn đến chỗ một vị huynh đệ của ta. Hẳn là lúc này, hắn đang trên đường đi rồi. Đợi sau khi về đến nơi, hắn sẽ cho người báo tin cho ngươi. Nếu như ngươi hãm hại hay lừa gạt ta, như vậy vị huynh đệ của ta sẽ lập tức giết chết nhi tử của ngươi.



Lý Nho nghe được, có phần cảm thấy choáng váng.



Nóirắng ra thì cái lý tưởng kia của Tào Bằng là chẳng có nghĩa lý gì cả.



Thậm chí có thể nói là vọng tưởng...



Nhưng y vẫn phải thừa nhận Tào Bằng có lý tưởng, có tài năng mê hoặc lòng người.



Lý Nho cũng là người đọc sách thánh hiền, cũng mong được lưu danh sử sách. Nhưng y biết, trong tình thế hiện tại, y không thể làm được điều đó. Text được lấy tại Truyện FULL



Những điều kiện của Tào Bằng làm y hơi động tâm.



Song quả thực y vẫn muốn tìm cách hãm hại, lừa gạt Tào Bằng.



Ngươi có thể bắt ta phải giúp ngươi!



Nhưng ta có thể suốt đời không dâng kế sách giúp ngươi.
- Ta biết rồi.



Ngay tức khắc Tào Bằng đến gặp Tào Tháo, hắn muốn biết rốt cục là có chuyện gì.



Dọc theo dãy nhà, đột nhiên Tào Bằng quay đầu lại hỏi:



-Văn Thành, ngươi thấy thế nào?



Từ sau khi đồng ý đi theo Tào Bằng, Lý Nho rất trầm lắng.



Trên đường tới Hứa Đô, trong lòng y cảm thấy lo lắng. Nhưng trông biểu hiện của y rất bình tĩnh, tựa hồ như đang suy xét việc gì đó.



Nghe thấy Tào Bằng hỏi, Lý Nho nhẹ giọng nói:



-Theo ta thấy, tốt nhất công tử phải tới Tư Không phủ. Mạnh Đức an bài như vậy, ắt có chủ ý. Theo suy đoán của ta, không lâu sau Mạnh Đức sẽ có động thái. Lúc tới phủ Tư Không, cho dù Mạnh Đức đưa ra yêu cầu gì, công tử không được do dự, phải lập tức đồng ý. Việc liên quan tới công tử, ta nghĩ Mạnh Đức muốn gặp người ắt có chuyện quan trọng an bài."



Tào Bằng suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.



- Đã như vậy, Hám đại ca, Cam đại ca các ngươi lui về trước. Tử U mang mười người theo ta đến phủ Tư Không. Sau đó, các ngươi về phủ, nếu ta không trở về, các ngươi tuyệt đối không được bước ra khỏi cửa phủ.



- Vâng!



Cam Ninh cùng Hám Trạch tuân lệnh, cùng Lý Nho tiến về phía Tào phủ.



Tào Bằng mang theo Hạ Hầu Lan đến thẳng phủ Tư Không.



Phía ngoài phủ Tư Không có xe ngựa tựa hồ rất náo nhiệt. Rất nhiều người đứng ngoài cửa xếp hàng đợi Tào Tháo...



Tào Bằng xuống ngựa trước của phủ, rảo bước đi lên.



-Ai?



- Ty chức Tuy Dương Bắc bộ úy Tào Bằng phụng mệnh đến Phủ Tư Không.



Tên lính canh cửa nghe thấy, nhất thời không khỏi khẽ cười hiện lên má núm đồng tiền. Gã nhìn mấy cái xe ở bên ngoài rồi hỏi nhỏ:



-Trên xe là...



- Là ty chức phụng mệnh Ty Không tìm tang vật ở Lạc Dương.



- Như vậy hãy để xe vào ngõ sau, mời Tào Đô Úy cùng bộ binh vào trong. Hôm nay vốn do Điển Trung Lang tuần tra, Đô Úy hãy trực tiếp tới trình diện Điển Trung Lang.



- Đa Tạ!



Tào Bằng đáp lễ, nhét một cái túi vào người tên lính, rồi qua cánh cửa lớn đi vào.



Tên lính cầm cái túi trong tay cảm thấy nặng trĩu, phỏng đoán ít nhất cũng phải một quan.



Tên lính nhất thời hoan hỉ, thầm nghĩ: " Tào Đô Úy này quả là người tính tình phóng khoáng"



Những người gác cửa như hắn, lương bổng cũng chẳng được bao nhiêu, tất nhiên cần thêm khoản thu nhập nhưng không được đòi hỏi nhiều. Tào Tháo cai quản rất nghiêm ngặt, y không cho phép nhận hối lộ cũng như đánh bạc. Những chuyện như thế này hiển nhiên trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nhưng muốn ngăn chặn cũng không dễ gì. Cho nên Tào Tháo cũng mắt nhắm mắt mở mà thôi.



- Xin hỏi, kia là ai mà được trực tiếp đi vào như thế?



Ngoài cửa, một người thấp bé tiến đến hỏi.



Bọn họ đã chờ Tào Tháo một hồi lâu nhưng vẫn chưa gặp được y.



Kẻ coi cửa cười nhạt nói:



- Vừa rồi là người nhà của Tư Không, con trai của Phụng Xa hầu, Lạc Dương Bắc Bộ Úy Kỵ Đô Úy Tào Bằng - Tào công tử. Lẽ nào ngươi không biết Tào Bát nghĩa nổi tiếng hay sao? Tư Không đại nhân có lệnh Tào công tử có thể tự ý ra vào phủ không cần bẩm báo. Nếu ngài có gì không vừa lòng, hãy đợi gặp Tư Không đại nhân rồi bẩm.



-Chuyện này….



Tên tiểu lại mặt đỏ bừng bừng lui sang một bên.