Tào Tặc
Chương 305 : Đại chiến bắt đầu Bạch Mã bị vây
Ngày đăng: 00:04 22/04/20
Bắc Quân Trung Hậu thuộc về Chấp Kim Âm. Tuy nhiên có một vấn đề, trước đó chức Chấp Kim Ngô vẫn luôn bỏ trống, không có ai đảm nhiệm. Bắc Quân Ngũ Doanh thuộc về sở hạt của Vệ Úy, còn Bắc Quân Trung Hậu thì trực thuộc phủ Tư Không, do Tào Tháo chỉ huy. Tất nhiên việc phân bổ như vậy có phần lộn xộn nhưng lại giúp quản lý giám sát sát sao. Ít ra, trước khi Tào Bằng đi theo Tào Cấp đến Tiếu Huyện thì chức Chấp Kim Ngô còn chưa chọn được người.
-Đương nhiệm Chấp Kim Ngô là ai?
Trên đường đi tới nha môn Chấp Kim Ngô, Tào Bằng không nhịn được liền hỏi tiểu giáo dẫn đường. Tiểu giáo tuổi không lớn, nhìn qua xấp xỉ bằng Tào Bằng, người tuy cao nhưng mày thanh mặt tú, chỉ hơi đen đủi gầy gò và hơi yếu ớt.
-Chắc Tào Trung Hầu còn chưa biết, Chấp Kim Ngô hiện nay là Đô Đình Hậu Giả Hủ đại nhân.
Giả Hủ?
Tào Bằng chợt hồi hộp một chút. Hắn đã nghe tin Trương Tú quy hàng, nhưng tình hình cụ thể thì không hiểu rõ. Đặc biệt việc bố trí Giả Hủ, hắn càng không hề biết gì. Cũng không thể trách được Tào Bằng. Hắn mới trở về vài canh giờ mà thôi, căn bản chưa thể hỏi rõ ràng tình hình. Hắn không tự hỏi, đám người Lý Nho cũng không nói, bọn họ còn tưởng là Tào Bằng đã biết rồi.
-Chấp Kim Ngô là Giả Hủ?
-Đúng vậy. Tào Trung Hầu, vì sao lại giật mình? Không phải ngài nói với Tào công là muốn bái Đô Đình Hậu làm thầy sao?
Ta đã nói những lời này sao? Được rồi. Ta đúng là đã nói qua, nhưng cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Tào Bằng đột nhiên ghìm ngựa, nhìn tên tiểu giáo kia:
-Ngươi là ai, sao lại biết rõ chuyện này?
-Tại hạ là Giả Tinh, nghĩa tử của Đô Đình Hậu.
Giả Tinh. Chưa hề nghe qua. Ít nhất trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, hắn không hề có một chút ấn tượng nào về cái tên này.
Tào Bằng ngờ vực nhìn người thiếu niên, trong lòng nhanh chóng tính toán. Nhìn qua có vẻ như bình thường, thân là thượng cấp muốn gặp mặt hạ cấp một chút, cũng không có gì bất thường. Nhưng không biết vì sao, trong lòng Tào Bằng luôn cảm thấy thấp thỏm không yên. Giả Hủ kia là danh sĩ thâm độc đệ nhất trong tam quốc. Nhưng nếu bảo Tào Bằng nói y độc như thế nào, thì Tào Bằng lại không nói ra được. Chỉ có điều theo bản năng, hắn có phần hơi sợ Giả Hủ. Mặc dù khi đối mặt với Tào Tháo, Tào Bằng chưa từng có cảm giác này. Nhưng hiện tại đi gặp Giả Hủ khiến Tào Bằng có chút sợ hãi. Loại cảm giác này không thể nói rõ được. Có lẽ là bản năng sợ hãi chăng?
-Tào Trung Hầu, chúng ta đi thôi, Đô Đình Hậu đang chờ.
Xem ra có vẻ là triệu kiến đặc biệt. Tào Bằng thầm hít một hơi sâu, ra vẻ thản nhiên nói:
-Cũng tốt, chúng ta mau đi thôi.
Nha môn Chấp Kim Ngô ở cửa Dục Tú. Từ thời Tần, chức Chấp Kim Ngô vốn gọi là Trung Úy, có trách nhiệm quản lý các quan viên trong cung và kinh thành, nói về quân đội thì xếp vào bắc quân.
Năm đầu của thời Hán Vũ đế, chức Trung Úy đã được sửa thành Chấp Kim Ngô. Chấp Kim Ngô chịu trách nhiệm tuần tra kinh thành, cấm bạo lực, cùng chức Vệ Úy bảo vệ trong ngoài cung, hưởng lộc hai nghìn lượng, dưới trướng có một Tư Mã và một nghìn người. Tuy nhiên, những năm Đông Hán thì chức Chấp Kim Ngô còn quản lý luôn cả chức Vũ Khố Lệnh.
Mà Vũ Khố Lệnh hiện giờ là Tào Cấp, cha của Tào Bằng. Tào Cấp là Phụng Xa Hầu, đảm nhiệm chức Dân Tào Đô Úy, kiêm Vũ Khố Lệnh. Nói cách khác, cha con Tào Bằng hiện nay đang giữ chức quan dưới quyền của Giả Hủ.
Nhắc đến chức Chấp Kim Ngô, e rằngngười đời sau ấn tượng nhất về một câu nói: "Làm quan làm như Chấp Kim Ngô, lấy vợ thì cưới Âm Lệ Hoa". Người nói lời này chính là khai quốc Đông Hán, Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú. Nhưng có điều đến thời Đông Hán này thì quyền hạn của Chấp Kim Ngô càng ngày càng nhỏ. Tào Tháo cho Giả Hủ làm Chấp Kim Ngô thực ra cũng chỉ một cái danh nghĩa vinh hiển mà thôi. Chức vụ thực sự bây giờ của Giả Hủ chính là tham vấn quân sự cho Tư Không, phụ tá cho phủ Tư Không.
Từ thời Hán tới nay, quan phân tước, giai,
Ở trong nha môn Chấp Kim Ngô, cuối cùng Tào Bằng cũng gặp được độc sĩ Giả Hủ đại danh lừng lẫy này. Giả Hủ đúng là người huyện Cô Tang, quận Vũ Uy, cao hơn người thường cả một cái đầu. Người y cao, da màu đỏ đồng, rõ ràng là người chịu gió sương lâu năm. Ngươi chuyện bày mưu hiến kế cho chủ nhân không nhất định phải đứng cả ngày ở trong phòng, chưa kể y lại thích làm việc ở bên ngoài hơn. Giả Hủ quả thật rất anh tuấn, uy vũ, khi còn trẻ hẳn y là kiểu người bảnh bao, ưa nhìn. Dưới bộ râu dài, y mang một nụ cười hiền từ như của các bậc trưởng lão.
-Tào Trung Hầu!
-Ty chức Tào Bằng, xin ra mắt Đô Đình Hậu.
-Haha, không cần khách khí, không cần khách khí. Tào Trung Hầu xin mời ngồi.
Đừng tưởng lão già này cười nói rạng rỡ, bề ngoài thì hiền lành, nhưng chưa gìTào Bằng đã cảm thấy sởn tóc gáy. Ánh mắt của Giả Hủ nhìn Tào Bằng giống như một con rắn độc núp trong bụi cỏ, khiến Tào Bằng nổi da gà tàn thân.
Người này còn đáng sợ hơn Quách Gia!
-Quân Viên Thiệu, quân Viên Thiệu…
Một luồng khí lạnh từ bên hông chạy dọc theo sống lưng lên tới đỉnh đầu Lưu Diên. Hắn run rẩy toàn thân, vội vàng chạy tới túm lấy tên trinh sát.
-Quân Viên Thiệu làm sao?
-Quân Viên Thiệu qua sông rồi!
-Hả?
Lưu Diên cảm thấy trong đầu vang tên tiếng ù ù, mắt nổ đom đóm. Thật đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ giáng xuống thật. Không ngờ Viên Thiệu lại xuất binh. Xuất binh vào lúc này ư?
-Có bao nhiêu nhân mã?
-Ước chừng có mấy nghìn người, thẳng hướng này tới.
Lưu Diên vội vàng chạy đến lầu quan sát, đầu nhô ra khỏi lỗ châu mai nhìn xuống phía dưới. Một đám dân chúng đang dẫn theo cả gia đình nối đuôi nhau đi ra ngoài thành. Nếu như quân Viên Thiệu đuổi theo thì tất nhiên họ sẽ chết thảm.
-Truyền lệnh ta, lập tức bảo bọn họ trở về.
-Nhưng…
-Chớ nhiều lời. Lập tức truyền lệnh. Ngươi lập tức tới Bộc Dương cầu viện, khẩn cấp xin Từ Hoảng tướng quân xuất binh cứu viện. Người đâu, chuẩn bị ngựa và đao cho ta.
Vừa nói xong thì từ phía xa vọng đến tiếng ầm ầm. Lưu Diên tập trung quan sát thì chỉ thấy một trận tuyết cuồn cuộn.
-Là kỵ quân của Viên Thiệu!
Có tên binh sĩ vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của đám quân trong tuyết kia, lớn tiếng hô lên. Lúc này, dân chúng ngoài thành đã bắt đầu trở về. Nhưng ra khỏi thành thì dễ mà vào thành lại khó khăn. Rất nhiều người tụ lại một chỗ khiến cho cửa thành không thể lập tức đóng lại. Nhìn tốc độ đánh tới của đội quân trong tuyết kia thì có lẽ chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đến dưới chân thành.
Lưu Diên bất chấp an nguy, sải bước lên ngựa, dẫn quân lao ra khỏi cửa thành. Trên đường đi, hắn liên tiếp vung đao đẩy lui hơn mười người dân đứng chắn ở cửa thành, lập tức mọi người rẽ ra thành một con đường.
-Ta là thái thú Đông quận Lưu Diên, các ngươi mau chóng xếp hàng vào thành, không được hỗn loạn. Mỗ gia phải dẫn binh ngăn quân địch ngoài thành, nhưng nếu có một người chưa vào thành thì Lưu Diên quết không lui binh.
-Đại nhân…
Có lẽ lời cam đoan của Lưu Diên phát sinh tác dụng. Có lẽ khi sự sống chết ở ngay trước mắt, người dân cũng hiểu được nặng nhẹ là thế nào. Cửa thành mở ra, dân chúng bắt đầu tiến vào trong thành. Cùng lúc đó, Lưu Diên sai một nhóm người khẩn trương dàn trận ở dưới thành.
-Nếu như ta chết trận thì để Bạch Mã lệnh tạm quản quân sự, đóng cửa không ra, chờ quân tiếp viện.
-Rõ!
Sau khi Lưu Diên dặn dò thỏa đáng thì lập tức cầm đao, tiến ra trận tiền.
Gió rất lớn, cuốn theo tuyết đập vào mặt, khiến người không mở nổi mắt. Một đội kỵ binh giống như thác lũ hiện ra trong tầm nhìn của Lưu Diên. Cầm đầu là một viên đại tướng mặc bộ giáp màu đen, tay cầm đại hoàn đao, giống như giẫm đạp lên cuồng phong bão tuyết, nhằm thẳng cửa thành. Đôi mắt Lưu Diên nheo lại, lòng càng thêm hồi hộp.
-Mau đóng cửa thành!
Lưu Diên quát lớn.
Ngay trong phút chốc, có một đại tướng phi ngựa tới rống to:
-Ta là đại tướng Nhan Lương. Người nào dám cản đường, giết không tha!