Tào Tặc
Chương 322 : Rút lui khỏi Diên Tân
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Viên Thiệu nghe hai người này tranh cãi mà thấy đau đầu.
-Thư tiên sinh, Công Tắc, các ngươi im cả đi.
Thư Thụ và Quách Đồ giờ mới ngậm miệng lại. Nhưng hai người này chẳng khác nào hai con gà chọi, căm túc lẫn nhau, không ai chịu cúi đầu trước đối phương.
Viên Thiệu thở dài, đang định mở miệng nói.
Chợt nghe viên tiểu giáo bên ngoài trướng vải báo cáo:
-Chủ công, chuyện lớn không hay rồi!
-Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?
-Theo tin mới nhận được, tướng quân Văn Sú, tướng quân Văn Sú đã…
Viên Thiệu giật mình, run rẩy, quát lớn:
-Tân Ất làm sao?
-Văn Sú tướng quân gặp mai phục ở Thập Lý doanh, bị Tào quân giết rồi.
-A a a!
Viên Thiệu thấy trời đất như quay cuồng, choáng váng đầu óc.
-Ngươi nói lại xem nào?
-Văn Sú tướng quân bị Tào quân giết chết. Cao Lãm tướng quân cũng bị Tào quân bắt rồi.
-A a a!
Viên Thiệu ngồi thụp xuống, ngây ra như phỗng, một hồi lâu không nói nổi câu gì.
Mọi người trong trướng thấy thế mà sợ hãi. Cả đám người cùng đồng thanh gọi "Chủ công, chủ công mau tỉnh lại". Cũng có người ấn huyệt nhân trung ở giữa mũi và miệng, vất vả hồi lâu mới thấy Viên Thiệu tỉnh lại. Hắn lòng đau như cắt, đứng dậy, lớn tiếng quát hỏi:
-Là người nào giết Tân Ất?
-Chuyện này không rõ lắm.
-Không rõ lắm, không rõ lắm, không rõ lắm…
Viên Thiệu nổi trận lôi đình, giơ chân đạp bay án thư trước mặt, tay nắm lấy bảo kiếm:
-Chuyện này các ngươi còn không rõ lắm thì ta nuôi các ngươi làm gì?
Nói xong, Viên Thiệu giơ tay vung kiếm. Một kiếm chém chết tên quân tốt xuống đất.
-Lập tức điểm binh mã, ta muốn tái chiến với Tào tặc.
-Chủ công xin hãy suy nghĩ kỹ!
Quách Đồ cũng hoảng sợ, vội bước lên trước ngăn cản:
-Chủ công, tối nay mưa to, Tào tặc vừa đánh lén, ắt đã có sự chuẩn bị. Hơn nữa, bằng vào khả năng của Tân Ất tướng quân, lẽ nào lại có thể do người bình thường giết sao? Nếu chẳng may Tào tặc có mai phục, vậy chẳng khác nào chúng ta đã chui đầu vào rọ sao? Theo Đồ thấy, đợi đến sau khi trời sáng, chủ công mới điểm binh mã, quyết một trận tử chiến với Tào tặc. Để xem lúc đó Tào tặc còn chiêu gì nữa đây?!
Viên Thiệu cuối cùng đã bình tĩnh lại.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Văn Sú bị giết, hắn đứng ngồi không yên. Nguồn tại http://Truyện FULL
Nhan Lương và Văn Sú đều là ái tướng của hắn, chẳng khác nào hai bàn tay của hắn cả. Giờ, hai bàn tay đã mất, cánh tay đau đớn sao có thể chịu thấu đây?
-Ngày mai, ngày mai, ta thể sẽ lấy đầu Tào tặc.
Viên Thiệu nắm chặt hai bàn tay lại, nhất thời ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Ngày mười chín tháng một năm Kiến An thứ năm, đại quân của Viên Thiệu vượt sông Hoàng Hà, chuẩn bị quyết chiến với Tào Tháo.
Y hít sâu một hơi, chua xót.
Hóa ra ta đã thật sự thay đổi rồi.
Nhớ năm xưa, Tào Nam và y đồng cam cộng khổ, lặng lẽ chịu đựng bao nhiêu ủy khuất. Khi rời khỏi Hứa Đô, Đặng Tắc thường xuyên nhớ thê nhi, nhưng một năm nay, số lần y nhớ tới thê nhi rõ ràng ít đi rất nhiều. E rằng Tào Nam cũng không nói cho ai biết, nếu không A Phúc sớm đã gửi thư trách cứ y rồi. Cẩn thận suy ngẫm lại, Đặng Tắc cảm thấy Bộc Dương Khải nói không hề sai: Y thực sự chưa từng khống chế được Hải Tây.
Tuần binh của Hải Tây do Phùng Siêu quản lý.
Hương dũng của Hải Tây do Chu Thương chỉ huy.
Phan Chương là người do Tào Bằng thu nhận; Vương Mãi là huynh đệ của Tào Bằng.
Người ta nói Đặng Tắc xây dựng nên Hải Tây ngày hôm nay, chẳng bằng nói Tào Bằng đã một tay xây dựng nên cơ sở kiên cố cho y.
Ngẫm lại thì nếu y trở mặt với Tào Bằng, những người dưới trướng y này sẽ không chút do dự mà rời bỏ y. Nhưng trước đây, Đặng Tắc chưa từng cảm thấy thế. Y vẫn luôn nghĩ rằng chính y đã tạo ra Hải Tây ngày hôm nay, giờ nghĩ lại mới thấy không phải là như thế.
Khu chợ phát đạt nhất Hải Tây là do Tào Bằng một tay tổ chức.
Thanh danh của Tào Bằng ở đây ngày càng vang dội, mà ở Trung Nguyên cũng càng lúc càng lớn. Trước đây, kim thị hành thủ Hoàng Chỉnh từ Tuy Dương đến còn khen ngợi, đánh giá Tào Bằng rất cao. Khi đó, Đặng Tắc không nghe vào một câu nào, chỉ mê đắm trong cái thế giới nho nhỏ của y.
Không được, nếu ta tiếp tục ở lại chỗ này, càng lúc ta sẽ càng kém xa A Phúc.
Ta là tỷ phu của hắn, sao có thể thua kém hắn được?
Trở về Hứa Đô, chỉ có trở về Hứa Đô, ta mới có thể tiến xa hơn được…
-Hồ Ban, thu dọn hành lý đi. Đợi Tử Sơn đến, chúng ta sẽ đi Hạ Bi.
Hồ Ban nghe thấy thế, tức thì mỉm cười.
-Nô tài sẽ sắp xếp ngay.
Hải Tây quá nhỏ, quá nhỏ bé rồi…
Ngày hai mươi ba tháng giêng năm Kiến An thứ năm, Bộ chất đảm nhiệm chức đô úy Hải Tây.
Sau khi Đặng Tắc rời bỏ chức vụ chưa trở về Hứa Đô ngay mà dẫn theo nô bộc và gia thần đến thẳng Hạ Bi.
Sau khi bí mật bàn bạc với Từ Cầu, hắn tạm thời phong Đặng Tắc làm tòng sự Từ Châu, cũng sai người tấu lên triều đình, thông báo tình hình hiện tại.
Ngày hai mươi lăm, Lưu Bị nổi dậy ở Đàm huyện, dùng hịch văn Trần Lâm làm truyền đi khắp Đông Hải, kết hợp từ xa với Viên Thiệu.
Đồng thời, Lưu Bị lại lệnh cho con nuôi của Lã Bố là Lã Cát là huyện trưởng Cù huyện, trấn thủ ở huyện này, uy hiếp Y Lô. Ngay khi Lã Cát vừa rời Đàm Huyện, Chu Thương liền dẫn thủy quân, xuất phát từ Úc Châu sơn, đổ bộ đến Cù Sơn. Y Lô trưởng Đặng Chi lãnh binh xuất kích, chiếm lấy Cù huyện.
Bất ngờ, kỵ binh đô úy Phan Chương xuất kích. Ngày hai mươi bảy, y phục kích Lã Cát ở Vũ Sơn, toàn thắng.
Ngày hai mươi tám, Hạ Hầu Uyên và Lã Càn xuất binh từ Thái Sơn và Lang Gia, đánh vào quận Đông Hải. Đồng thời, Tang Phách cũng truyền tin, lệnh Xương Hi đầu hàng.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Tào Bằng.
Hắn lại càng không biết rằng Đặng Tắc ở Hải Tây xảy ra đủ chuyện.
Ngay sau hôm giết Văn Sú, bắt được Cao Lãm, Tào Bằng liền phụng lệnh đi đến Độc Đình, tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ nơi này.
Cam Ninh đảm nhiệm chức hành quân tư mã, cùng chức tham mưu trưởng. Hám Trách lo việc chính sự, Hạ Hầu Lan và Hách Chiêu cùng đảm nhiệm chức thụ quân tư mã, dẫn bộ binh và kỵ binh. Kiểm nghiệm giáo úy có năm tư mã, các tướng dẫn dắt bốn trăm người. Tào Bằng còn chưa nhậm chức, các thuộc hạ của hắn đã tạm thời đầy đủ cả. Đồng thời, hộ tống Tào Bằng đi nhậm chức còn một người thanh niên tên là Điền Dự, đảm nhận chức trung thừa nữa.
Đúng ngày Tào Bằng nhậm chức, Viên Thiệu phát động tấn công Tào Tháo.
Chỉ có điều, lúc này, Tào Tháo đã có sự chuẩn bị, lệnh Nhạc Tiến bọc hậu, bố trí trận cực kỳ chặt chè, khiến Viên Thiên không thể tấn công nổi.
Nhưng chưa đầy hai ngày, Tào Tháo liền bỏ đại doanh, lui tới Toan Tảo, phòng ngự.
Chiến sự đôi bên lại rơi vào thế giằng co, nhất thời khó phân thắng bại. Tào Bằng giờ đã không thể giúp Tào Tháo được nữa. Dù hắn biết rõ kết cục trận chiến này cuối cùng vẫn là Tào Tháo giành toàn thắng nhưng chiến sự đã đến giờ, hắn cũng không thể giúp được.
Huống hồ gì trong tay hắn hiện còn có chuyện quan trọng phải nhanh chóng giải quyết.