Tào Tặc

Chương 324 : Rút lui khỏi Diên Tân

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Cũng như vậy, vị đại tướng bậc nhất của Thục quốc, Mã Trung (Hồ Đốc) đã lập công lớn trong việc dẫn binh ra khỏi Kỳ Sơn của Gia Cát Lượng, cũng được Lưu Bị hết lời khen ngợi. Sau khi đàm đạo với Hồ Đốc, gã còn cho rằng nước Thục không thiếu hiền tài. Chuyện này cũng đủ chứng minh, khả năng nhìn người của Gia Cát Lượng chênh lệch rất nhiều so với Lưu Bị.



Tào Bằng không biết rằng trong lịch sử, Điền Dự này đích thật là một nhân vật rất nổi tiếng.



Người này vẫn sống đến năm Gia Bình thứ hai, cũng chính là năm Công Nguyên thứ 252. Y làm tới chức thái trung đại phu, hưởng thọ tám mươi hai tuổi, nổi tiếng là danh thần của Tào Ngụy thời ấy.



Tuy nhiên, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự coi trọng của Tào Bằng đối với Điền Dự.



-Tử U!



-Ừ?



-Nếu đã như vậy, sau này, ngươi cũng nên tiếp xúc một chút với Điền Dự.



-Được!



Tào Bằng biết Điền Dự không thể nào sẽ như Hám Trạch đến giúp đỡ hắn.



Y đã từng làm việc dưới trướng Lưu Bị, Công Tôn Toản và Tào Tháo, giờ lại làm quân mưu duyện ở phủ Tư Không, địa vị không hề tầm thường. Muốn một người như thế thuần phục mình rõ ràng rất khó khăn. Nhưng Tào Bằng vẫn có thể kéo gần quan hệ với y. Nếu Hạ Hầu Lan và Điền Dự đều từng ở dưới trướng Công Tôn Toản, như vậy giữa bọn họ có thể có tiếng nói chung. Tào Bằng tin rằng Điền Dự sẽ không lờ đi, coi như không biết ý tốt của hắn.



Đời sau vẫn có câu nói: Thêm bạn bè là thêm một con đường.



Tào Bằng biết bản thân ở dưới trướng Tào Tháo, còn phải đi một con đường rất dài. Nếu có thể kết thêm một người bạn tài ba, ngày sau ắt sẽ có thêm một cánh tay đắc lực.



Sau khi nghỉ ngơi một lát, đội ngũ lần nữa lại xuất phát.



Buổi chiều tối hôm đó, Tào Bằng đến Âm Câu Độc Đình, xa xa đã thấy một binh doanh điêu tàn, hơi đổ nát đứng cô tịch dưới ánh tà dương.



-Binh mã nào đó?



Khi Tào Bằng dẫn bộ khoái đến thân binh doanh, hơn mười quân tốt từ hai bên rừng thưa lao ra, ngăn đường đi của hắn.



-Tân kiểm nghiệm giáo úy Tào Bằng, phụng lệnh Tư Không tiếp chưởng đại doanh Độc Đình. Các người là ai?



Hạ Hầu Lan giục ngựa đi lên, lớn tiếng quát.



-Tân kiểm nghiệm giáo úy?



Viên thập trưởng dẫn đầu nhóm người kia ngẩn ra, tiến lên một bước nói:



-Ti chức là thập trưởng dưới trướng Ngô tư mã của Tuấn Nghi bộ. Xin hỏi tân giáo úy có phải là Tào Bát Bách, Tào trung hầu đã hỏa thiêu Bạch Mã hay không?



Một thập trưởng nho nhỏ không ngờ cũng biết hắn sao?



Tào Bằng thúc ngựa tiến lên:



-Ta chính là Tào Bằng. Các ngươi vì sao lại làm như thế này? Chẳng lẽ muốn noi theo hành động của đám đạo tặc, thổ phỉ sao?



Thập trưởng hoảng sợ, vội vàng nói:



-Giáo úy chớ hiểu lầm. Chúng ta phụng lệnh Ngô tư mã thủ vệ, không phải là làm chuyện cướp bóc như bọn thổ phỉ.



-Ồ?



Tào Bằng nheo mắt:



-Ngươi tên là gì?



-Khởi bẩm giáo úy, ti chức tên là Cao Nguyệt, người Tuấn Nghi. Ngô tư mã nói Độc Đình tuy là hậu phương nhưng không xa Diên Tân lắm, vị trí đặc biệt quan trọng, cho nên mới lệnh cho chúng ta ở hai bên cánh rừng lập hai tiểu doanh nhỏ, thay phiên canh gác. Ti chức vẫn chưa nhận được thông báo giáo úy sẽ đến tiếp chưởng Độc Đình. Xin giáo úy cho ti chức xem binh phù hay lệnh bài. Đợi sau khi ti chức kiểm tra, giáo úy mới có thể đi qua được.



Khi Cao Nguyệt nói chuyện không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh.



Tào Bằng nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nhìn Hám Trạch, liếc mắt một cái.



Hám Trạch lấy ra binh phù của Giáo úy, cùng độ điệp và các thứ khác đưa cho Cao Nguyệt.




Có điều, Thư Cường ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại không thèm bận tâm.



Thư Cường cho rằng Tào Bằng chẳng qua chỉ là thư sinh viên được mấy bài văn, sao có bản lĩnh gì? Hơn nữa, gã đang ở Tháp Thôn hết sức thoải mái, sao phải chú ý đến Tào Bằng? Giờ mão điểm binh ư? Bắt đầu thao diễn ư? Đi cái con mẹ nó ấy! Tào Tháo chẳng qua cũng là Bồ Tát qua sông, nói không chừng chưa biết lúc nào sẽ bị Viên Thiệu xử lý. Bảo lão tử thao diễn binh mã ư? Muốn ta đi chịu chết sao? Đám binh trong tay ta đi đến đâu mà chả sống được cơ chứ.



Chính vì thế, Thư Cường không thèm nghe theo quân lệnh của Tào Bằng.



Ngày hôm sau, Tào Bằng đội mũ và giáp, đúng giờ đánh trống lên trướng.



Giờ mão vừa đến, Tào Bằng đã bắt đầu điểm danh, nhưng hô liền ba lần tên Thư Cường vẫn không có người trả lời.



Hai vị tư mã quân đều cười cười mỉa mai, thấy Tào Bằng mặt đổi sắc trong đại trướng liền không hẹn cùng lén cười cượt.



-Ngô Ban có truyền lệnh của ta chưa?



Ngô Ban nói:



-Tối hôm qua, mạt tướng đã đích thân đến Tháp Thôn thông báo rồi.



-Vậy Thư Cường vì sao không tới?



-Mạt tướng không biết.



Tào Bằng sầm mặt, trừng mắt nhìn Ngô Ban, lớn tiếng quát:



-Ngươi không biết? Vì sao ngươi không biết?



Ngô Ban cũng hơi nổi giận: Text được lấy tại Truyện FULL



-Thư Cường không phải bộ khúc của mạt tướng, gã có tới hay không sao mạt tướng có thể biết được? Giáo úy là chủ tướng của Độc Đình, sao không đích thân đến Tháp Thôn xem sao?



-Ngươi…



-Tào giáo úy, nếu không còn chuyện gì nữa, mạt tướng xin cáo lui trước.



Ngô Ban là người tính tình nóng nảy, xoay người liền rời khỏi đại trướng trung quân.



Một gã tư mã quân nói:



-Tào giáo úy còn muốn tiếp tục thao diễn sao?



Tào Bằng ngồi sau bàn, hai tay nắm thành nắm đấm, chợt giáng mạnh xuống bàn:



-Giải tán. Bốn bộ binh mã chỉ có ba bộ. Bộ không tới lại là bộ nhân mã quan trọng nhất! Thư Cường không tới thì thao diễn cái gì?



Tào Bằng nổi giận đùng đùng bỏ đi, sau khi hai viên tư mã quân ra khỏi đại trướng trung quân liền nhìn nhau cười cười.



Cái gì là Tào Bát Bách, cái gì là Hỏa thiêu Bạch Mã?



Nói thẳng ra, chẳng qua hắn may mắn mà thôi.



Nếu hắn không phải là tộc nhân của Tào Tháo, làm sao đến một tiểu hài tử như hắn làm giáo úy chứ? Nhìn thì tưởng cứng rắn, mạnh mẽ, chẳng qua chỉ là bao cỏ mà thôi!



-Lý tư mã, nếu hôm nay không thao diễn, chúng ta uống rượu đi.



-Ha ha, ta đang có ý này.



Hai viên tư mã quân cùng rời đi, hết sức ung dung, thoải mái.



Chính ngọ, khi Thư Cường nhận được tin tức liền phá lên cười:



-Ta đã sớm nói rồi, chẳng qua là một tên nhóc con miệng còn hôi sữa, sao có thể làm khó dễ được ta?



Hai viên quân hầu cũng cười.