Tào Tặc

Chương 328 :

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


-Tin Chi.



Đổng Chiêu gọi một tiếng rồi thúc ngựa tiến lên.



Tin Chi là tự của Hàn Đức.



Nghe có người gọi, Hàn Đức quay đầu nhìn lại.



Thấy Đổng Chiêu, gã vội vàng thúc ngựa nghênh đón, chắp tay nói:



-Đổng Tế tửu, sao ngài lại ở đây?



-Ta phụng lệnh đến Độc Đình, có việc muốn gặp giáo úy của ngươi. Sao thời tiết như thế này các ngươi vẫn thao diễn như bình thường vậy?



Hàn Đức cười nói:



-Tế tửu chê cười rồi, cái này có gì mà thao diễn? Chẳng qua là hoạt động một chút, tránh để bọn họ nhàn rỗi quá, không có gì làm thôi. Thao diễn thực sự vẫn phải là ở bên đại doanh Độc Đình kia cơ. Cách thao luyện của giáo úy còn ác liệt hơn bên này nhiều.



Đổng Chiêu nhíu mày, nhìn binh sĩ đang luyện tập đội hình dưới cơn mưa phùn này không hiểu nổi.



Nhưng y cũng biết rằng đội ngũ này là phương pháp luyện binh do Tào Bằng sáng tạo ra. Lúc trước, Điển Vi và Hứa Chử còn đang tranh chấp với nhau, Điển Vi đã nhờ vào phương pháp thao diễn này mà trong một thời gian ngắn, có thể biến đám binh lính chiêu mộ tạm thời thành đám quân tinh nhuệ, khả năng chiến đấu rất mạnh mẽ.



Sau này, có rất nhiều người chọn thao diễn đội ngũ như thế này.



Hổ Báo kỵ cũng luyện tập theo phương pháp này, nghe nói hiệu quả vô cùng tốt.



Chỉ có điều, vài lần hô hào, đi lên xuống này thật có thể dùng được sao? Ít nhất trong mắt Đổng Chiêu, y chưa thấy được lợi ích gì.



Nói hai câu với Hàn Đức xong, Đổng Chiêu liền dẫn người rời đi.



Dọc đường đi, y mải mê suy nghĩ xem nguyên nhân Tào Tháo gọi Tào Bằng đến là gì.



Chẳng lẽ là…



Đổng Chiêu gãi gãi đầu, dường như nghĩ ra chuyện gì đó!



Khi y đến đại doanh Độc Đình, mưa đã tạnh.



Nhưng Đổng Chiêu lại bị quân tốt ngăn ở bên ngoài đại doanh.



Trông coi viên môn, phụ trách canh gác là Hắc Mạo, quân sở bộ của Hách Chiêu.



-Không phải là tiểu nhân không chịu cho ngài đi, mà thật sự là giáo úy có lệnh, chưa được sự chấp thuận, bất cứ ai cũng không được ra vào doanh trại.



-Vậy phiền ngươi thay ta đi bẩm báo một chút.



Thật ra, Đổng Chiêu không tức giận, ngược lại còn nhẹ nhàng gật đầu, khen ngợi.



Y nói với người tùy tùng bên cạnh:



-Không ngờ rằng Tào Hữu Học này lại có được phong phạm của Chu Á Phu.



Sau khi Hắc Mạo tiến đến đại doanh, chỉ chốc lát sau đã thấy Điền Dự chạy đến.



Đổng Chiêu không khỏi hơi giận dữ. Tào Bằng này không khỏi quá kiêu ngạo rồi đi. Tuy hắn là tộc tử của Tư Không nhưng ta là tế tửu của Tư không, luận về chức quan vẫn lớn hơn ngươi vài cấp. Ta đến đây là muốn truyền lệnh của Tư không, ngươi ngăn cản ta ta còn chưa nói gì, sao đến chút chuyện nghênh đón cũng chẳng thấy đâu?



Điền Dự nhận ra Đổng Chiêu không vui, sau khi đi vào viên môn liền hạ giọng nói:



-Cũng không phải giáo úy không nghênh đón, mà là giáo úy đang bận thao diễn binh mã, không tiện ra được.



-Ồ?



Đổng Chiêu nghe thấy thế, không khỏi có chút tò mò:



-Vậy có thể dẫn ta đi quan sát được không?



-Chuyện này không có vấn đề gì, chỉ sợ tình hình bên kia không được tốt lắm, e tiếp đón tế tửu không được chu đáo.



Đổng Chiêu cười to, liền nói không sao cả.
Rất nhiều người tỏ vẻ châm biếm.



Bản thân Tào Bằng không phải không biết làm như thế thực sự quá nguy hiểm, thực sự là quá nguy hiểm.



Trong lịch sử, khi Tào Tháo tấn công Kinh Châu, Lưu Bị dẫn theo một trăm ngàn dân chúng chạy đến Tân Dã, kết quả một ngày chỉ tiến lên được hai mươi dặm. Cuối cùng, gã bị Hổ Báo kỵ truy kích, quân và dân chết thê thảm. Nếu Tào Tháo dẫn dân chúng cùng rút lui khỏi Toan Tảo, rất có thể sẽ tái diễn cảnh tượng thảm thiết kia.



Nhưng Tào Bằng vẫn hy vọng Tào Tháo có thể tiếp nhận ý kiến của hắn.



Lúc trước, khi ở Bạch Mã, hắn từng cảm thán Nhan Lương đã tàn sát hàng loạt dân chúng ở trong thành Bạch Mã, trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ.



Cho nên, hắn thật sự không đành lòng, không muốn Toan Tảo lại tái diễn cảnh tượng bi thảm ở Bạch Mã. Cho dù biết là không thể, hắn vẫn muốn thử một lần xem sao.



-Chủ công, Bằng cũng biết làm như vậy là rất nguy hiểm. Nhưng chủ công có nghĩ tới khi chủ công đến đóng quân ở Toan Tảo, chẳng khác nào đã kéo hơn ba vạn chúng sinh ở Toan Tảo này vào trận chiến. Hơn nữa, kể từ khi khai chiến đến nay, dân chúng Toan Tảo đã ủng hộ chủ công rất nhiều. Chẳng lẽ bây giờ chủ công lui binh, lại bỏ mặc bọn họ sao? Những người đó đều là con dân của chủ công, là con dân của Đại Hán. Chủ công chỉ cần bỏ ra chút công sức là có thể giữ lại được mạng sống của ba vạn bách tính. Chuyện này sau này được lan truyền đi, người đời ắt sẽ nói chủ công là người nhân nghĩa! Cho nên, Bằng mới cả gan xin chủ công suy nghĩ cho kỹ.



Dứt lời, Tào Bằng kéo y phục, quỳ xuống đất.



Tào Tháo tiến thoái lưỡng nan.



Không thể phủ nhận lời của Tào Bằng nói rất có lý.



Nhưng từ xưa đến nay, đánh giặc vốn là như thế. Dẫn theo ba vạn bách tính rời khỏi Toan Tảo ư? Chuyện đó chẳng dễ dàng gì.



Bản tính của Tào vốn là "Thà là ta phụ người, chứ quyết không để người phụ ta".



Nói thẳng ra, lấy bản thân y làm trung tâm, không thèm để ý đến hư danh.



Y nhìn qua Tuân Du, đã thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu.



Hiển nhiên Tuân Du cũng không tán thành hành động dẫn theo bách tính rời khỏi như thế? Nguy hiểm quá lớn! Tào Tháo không thể biết được kết quả sẽ như thế nào.



Nhưng lời Tào Bằng nói vô cùng thành khẩn, Tào Tháo cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào.



Trầm ngâm thật lâu sau, y mới cười khổ một tiếng, nói:



-Viện Thiệu có tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành hay không còn chưa chắc chắn. Nhưng nếu dẫn theo bách tính rút lui khỏi thành cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Chuyện khác không nói tới, hiện giờ quân trấn thủ ở Toan Tảo đã ba vạn, vốn không thể đảm bảo an toàn cho bọn họ được. Không cẩn thận, rất có thể toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Hữu Học, chuyện này ta không thể đáp ứng được.



-Nhưng…



-Hữu Học, ngươi đừng nói nhiều nữa, mọi chuyện cứ theo kế hoạch mà làm. Binh pháp có câu "Binh quý thần tốc". Nếu dẫn theo ba vạn bách tính Toan Tảo rút lui khỏi đây, không khéo sẽ làm bại lộ ý đồ của ta, trách nhiệm đó ai có thể gánh vác nổi đây? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m



Tào Bằng không khỏi trầm mặc!



Nhưng hắn vẫn không đứng dậy, vẫn quỳ gối trên nha đường như trước:



-Xin chủ công suy nghĩ cho kỹ!



-Hồ đồ!



Tào Tháo thấy Tào Bằng vẫn như thế, không khỏi nổi cơn thịnh nộ.



Y đứng lên, phất tay áo bỏ đi.



Bọn Tuân Du đều đứng dậy, im lặng đi qua người Tào Bằng. Thậm chí có mấy người còn lén cười nhạo, dường như đang cười suy nghĩ viển vông của Tào Bằng.



-A Phúc, đừng làm loạn nữa!



Tào Chân đi lên, định nâng Tào Bằng dậy, nào ngờ lại bị hắn hất ra.



-Ta không làm loạn, ta chỉ muốn bảo vệ ba vạn sinh linh của Toan Tảo mà thôi.



-Nhưng hẳn ngươi cũng hiểu rõ rằng chuyện đó là không thể chứ?



Tào Bằng lớn tiếng nói:



-Không phải không có khả năng, chỉ là có người chịu nghe ta nói hay không mà thôi. Nước có thể làm đắm thuyền cũng có thể nâng thuyền lên. Khi không dùng được thì thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (Trời đất không có nhân, coi vạn vật như loài chó rơm), nhưng khi chúng ta dùng được lại luôn nói lấy dân làm trọng, quân là nhẹ, không thể không quan tâm được. Chủ công, ta biết người đang nghe. Ta chỉ hy vọng, chủ công có thể vì ta luôn một lòng trung với chủ công mà suy nghĩ đến bọn họ một chút, cho bọn họ nhìn thấy chút hy vọng.



Tào Chân đứng bên cạnh Tào Bằng, không biết nên khuyên bảo thế nào!