Tào Tặc

Chương 33 : Binh lính Nghĩa Dương 3

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Đặng Tắc giục ngựa đi song song với chiếc xe đầu tiên. Tào Bằng và Vương Mãi thì đi ở sau cùng, đồng thời chú ý tới tốp phạm nhân. Lão quan gia sử dụng loại dây thừng to bằng cánh tay trẻ con. Mỗi người bị buộc lại không hề ảnh hưởng tới ự di chuyển, nhưng cũng không dễ dàng giẫy ra được. Ba mươi bảy tên phạm nhân thất tha thất thểu, bị xe ngựa kéo về phía trước. Vương Mãi cầm trường mâu trong tay, thi thoảng phóng ngựa qua bên cạnh. Cho dù là Mã Ngọc cũng phải cẩn thận bám theo đội ngũ.



Vương Mãi là một tên liều mạng như thế nào thì y đã biết.



Tào Bằng....



Mã Ngọc chưa từng tiếp diện với hắn nhưng có cảm giác Tào Bằng so với Vương Mãi còn lòng lang dạ sói hơn.



Cho dù lúc trước hắn hoành hành ngang ngược ở huyện Cức Dương nhưng bây giờ cũng phải ngoan ngoãn, nếu không sẽ bị rơi đầu.



Từ huyện Cức Dương tới thành Cửu Nữ ước chừng mất nửa ngày.



Trong đêm, mặc dù gió lạnh, nhưng do đường thẳng cho nên tốc độ cũng rất nhanh.



Ước chừng gần tới giờ Dần, đoàn người Tào Bằng ghìm ngựa nhìn về phía trước. Bóng thành Cửu Nữ đã thấp thoáng trước mặt. Tới lúc này, Đặng Tắc mới thở phào nhẹ nhõm.



- A Phúc! Chúng ta tới rồi.



Đặng Tắc quay đầu cười nói, nhưng trong ánh mắt vẫn còn một chút sầu lo.



Tào Bằng hít một hơi thật sâu, ở trên ngựa vươn vai một cái.



Thật ra đoạn đường vừa rồi đối với hắn không hề dễ dàng. Một mặt do tâm lý về chuyện này, còn mặt khác thì đề phòng đám người Mã Ngọc.



Hiện giờ, mục tiêu đã ở trước mặt, nên có thể thư giãn một chút.



Cũng nhờ Lưu Biểu trị vì tốt cho nên đường từ Cức Dương tới đây, coi như bình an vô sự.



- Đi thôi!.



Đặng Tắc lên tiếng rồi thúc ngựa chuẩn bị lao xuống.



- Tỷ phu!



- Cái gì?



- Năm mới vui vẻ.



Đặng Tắc kinh ngạc quay đầu nhìn lại chỉ thấy Tào Bằng đang nở nụ cười.



Không biết tại sao, Đặng Tắc có cảm giác nụ cười của Tào Bằng rất tốt. Trong đó dường như ẩn chứa một thứ ma lực khiến cho y bình tĩnh lại.



- A phúc! Năm mới vui vẻ.



- Đầu Hổ ca! Năm mới vui vẻ.



- Ha ha! Năm mới vui vẻ...



Cả ba người đứng trên đỉnh đồi, chắp tay chúc nhau.



Trong chốc lát, tất cả những lo lắng, bất an đều biến mất.



- Đi! Chúng ta tới báo danh thôi.




Trần Tựu nghĩ một chút:



- Cái tên đô bá đó hình như tên là... Ngụy Diên.



- Xin hỏi vị đại ca là binh lính Nghĩa Dương đóng quân ở đâu?



Vương Mãi trừng mắt, nhếch miệng mà nở nụ cười xán lạn, để lộ hàm răng trắng như tuyết rồi hỏi với một thái độ nho nhã.



Người bị hắn chặn lại, mới đầu cũng đáp lễ lại nhưng khi nghe thấy mấy chữ binh lính Nghĩa Dương liền chạy mất. Tốc độ đó mà ở đời sau hoàn toàn có thể phá vỡ kỷ lục chạy nhanh của thế giới. Vương Mãi thấy vậy mà sững sờ.



- Tỷ phu! Dường như có gì đó không bình thường.



Khi Vương Mãi thất thểu quay lại, Tào Bằng không nhịn được mà nói với Đặng Tắc:



- Tại sao người này nghe thấy binh lính Nghĩa Dương lại giống như nghe thấy ma quỷ như vậy? Vừa mới nghe thấy tên họ đã quay đầu bỏ chạy. Đây là người thứ mấy? Cứ như vậy mà tìm thì đến bao giờ mới tới?



Đặng Tắc chỉ biết cười khổ, lắc đầu, nét mặt cũng ngơ ngác.



Nhắc tới cũng lạ, dù sao thì Đặng Tắc cũng là tá sử của huyện Cức Dương là viên lại có thể nói là đầy kinh nghiệm. Mỗi ngày y xử lý vô số công văn, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với công văn nào có cái tên binh lính Nghĩa Dương này. Nếu như không tới thành Cửu Nữ, thậm chí y còn không biết có một đội quân như vậy. Binh lính Nghĩa Dương? Với cái tên đó phải là hương dũng của huyện Nghĩa Dương nhưng tại sao lại khiến cho mọi người e ngại như vậy?



- Đại ca! Xin hỏi binh lính Nghĩa Dương đóng quân ở đâu?



Trong lúc Đặng Tắc đang cảm thấy khó hiểu thì Tào Bằng dắt ngựa, chặn một người lại.



- Các ngươi muốn tìm binh lính Nghĩa Dương?



Người nọ thân hình cao lớn, ước chừng một mét chín, lưng hùm vai gấu, mặt trắng, hàm râu ngắn, mắt phượng mày ngài. Có thể nói là tướng mạo oai hùng. Y mặc một chiếc áo màu đen, khoác một chiếc áo giáp màu hồng, tốc đô trầm ổn, có một sự uy nghiêm.



Tào Bằng đứng chắn trước mặt y chẳng khác nào một đứa bé, khi nói chuyện phải ngẩng cổ lên.



- Huynh có biết binh lính Nghĩa Dương ở đâu không?



- Ừ! Đương nhiên biết.



- Xin hỏi có thể dẫn chúng ta tới đó không? Chúng ta ở đây tìm kiếm đã lâu, nhưng khi hỏi người nào thì người đó cũng như gặp phải quỷ, quay đầu bỏ đi.



Tào Bằng nói xong còn thể hiện một sự ảo não của thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi khiến cho người thanh niên không nhịn được cười.



Y tự tay xoa đầu Tào Bằng:



- Đang yên lành, tìm binh lính Nghĩa Dương làm gì? Đi thôi. Ta đưa các ngươi đi... Có điều nơi đó không phải là mảnh đất yên bình. Người bình thường cũng không muốn tới đó.



"Quả nhiên..."



Tào Bằng thầm nhủ: "Sớm đoán được Hoàng Xạ cũng chẳng tốt đẹp nên mới để cho tỷ phu làm Tiết tòng ở đó. Nghe thì như không có vấn đề gì nhưng hiện tại, chẳng lẽ y muốn mượn đao giết người? Ừm! Có lẽ là như vậy. Để xem tiếp theo y có thể làm thế nào?"



Nằm ngoài suy nghĩ của Tào Bằng đó là sau khi vào đại doanh trong thành Cửu Nữ, thậm chí Hoàng Xạ cũng không hề xuất hiện.



Có điều nghĩ lại cũng hết sức bình thường. Dầu gì thì y cũng là Binh Tào sử hưởng lộc ba trăm thạch, đồng thời cũng là chủ tướng của đại doanh thành Cửu Nữ. Đúng là không cần phải xuất hiện, tiếp kiến một tên tả sứ hưởng lộc tám hộc một tháng. Thân phận của hai người cách nhau quá xa, Hoàng Xạ không thể hạ mình tới đón. Huống chi, hắn cũng chẳng có tâm địa tốt, nếu biểu hiện đột ngột, thậm chí còn lòi đuôi chuột.



Nghĩ tới đây, Tào Bằng liền cảm thấy thoải mái.