Tào Tặc

Chương 331 :

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


-Tử Đan!



-Có mạt tướng.



-Đi, tiếp tục phòng ngự đầu cầu, lệnh các huynh đệ nhanh chóng qua sông.



Tào Chân vội vàng đáp ứng một tiếng, dẫn một trăm kỵ binh bản bộ xông lên đầu phù kiều.



Tào Chân hạ giọng nói với Tào Bằng vài câu, được hắn gật đầu đáp ứng, lệnh Hách Chiêu dẫn Hắc Mạo nhanh chóng đi qua phù kiều, hạ doanh trại ở ngạn phía tây sông.



-Bộ khúc của ngươi đúng là nhân tài.



Nhìn Hắc Mạo nhanh chóng đi qua phù kiều, Tào Chân không nén nổi tán thưởng.



Tào Bằng cười:



-Võ nghệ của Bá Đạo tuy không cao, nhưng trị quân rất cẩn thận, nghiêm túc, có phong độ của một đại tướng. Trước đây, gã vốn là bộ khúc của Trương Liêu, sau được đưa đến chỗ ta. Tình nghĩa như thế, sao ta có thể không báo đáp cho được.



Tào Chân biết, Tào Bằng đang nói đến chuyện hắn để cho gia quyến của Lã Bố chạy ở Hạ Bì.



Gã nhẹ nhàng gật đầu, nói:



-Nếu đổi lại là ta, e là cũng làm như thế thôi.



-Đúng rồi, Chu Mai hiện tại thế nào?



-Mai rất tốt.



Chu Mai chính là con của Chu Tán.



Sau khi Chu Tán qua đời, mẫu tử Chu Mai được thu nhận, Chu Mai bái Tào Chân làm nghĩa phụ. Hai năm nay, Tào Bằng và Tào Chân thật ra không gặp nhau được nhiều lắm. Chính vì thế, khi hai người ở cùng một chỗ sẽ khó tránh khỏi nói chút chuyện riêng tư. Trong đó, dĩ nhiên sẽ không tránh được nhắc đến chuyện thê nhi của Chu Tán.



-Nó sắp hai tuổi rồi.



-Đúng vậy, chỉ chớp mắt, Mai sẽ nói chuyện được rồi.



Ngay khi hai người đang nói chuyện với nhau, Tào Thuần đã dẫn Hổ Báo kỵ bắt đầu đi qua phù kiều.



Tuân Du và Đổng Chiêu cùng theo Hổ Báo kỵ đi qua cầu. Đang đi, Đổng Chiêu hỏi:



-Hữu Học, chẳng lẽ ngươi không qua cầu sao?



-Chủ công lệnh ta đóng ở Độc Đình, người còn chưa đến, sao ta có thể qua sông được?



-Vậy thì vất vả cho ngươi rồi!



Tào Bằng cười cười, gật đầu.



Hắn và Tào Chân chào nhau xong, liền dẫn Phi Mạo rời khỏi phù kiều.



Hiện đã có mấy nghìn người đi qua phù kiều, Tào Bằng nhìn tốc độ vẫn hơi chậm, liền lệnh xuống dưới, mỗi lần đi qua có thể tăng lên bốn trăm người. Như vậy, phù kiều tuy phải chịu thêm nhiều áp lực nhưng tốc độ qua sông cũng theo đó mà nhanh hơn. Sau khi Hổ Báo kỵ đi qua phù kiều, liền đến thẳng trường thủy doanh ở Độc Đình. Có thêm một đội nhân mã đến, Độc Đình càng thêm náo nhiệt, càng thêm ồn ào hơn.



Hạ Hầu Lan không khỏi thầm than: "Nếu không có ba cây phù kiều này, chỉ sợ Độc Đình sẽ vô cùng hỗn loạn mà thôi."



Hiện tại, tuy rằng rất huyên náo nhưng không hề có chuyện rối loạn. Quân tốt đi qua đại kiều, dân chúng đi qua tiểu kiều, đôi bên không có bất cứ ảnh hưởng gì đến nhau cả. Hắn hít sâu một hơi, nhìn về Tào Bằng thẳng lưng đang tuần tra ven đường, chợt tán thưởng.



Không được, nhất định ta phải tìm cách để Tử Long đến đây.



Nhớ ngày đó, Hạ Hầu Lan từng nói sẽ khuyên bảo Triệu Vân đến đây làm việc dưới trướng Tào Bằng.



Nhưng thật không ngờ Triệu Vân cuối cùng lại đi theo Lưu Bị! Chuyện này khiến Hạ Hầu Lan rất buồn bã, thậm chí khi gặp Tào Bằng, hắn cũng cảm thấy rất xấu hổ. Thật ra hắn biết nơi Triệu Vân đi đến, nghe nói hiện giờ gã đang ở Tử Hương, quận Nam Dương. Hơn nữa, Triệu Vân còn cho người đưa một phong thư đến cho Hạ Hầu Lan. Trong thư nói: "Lưu Hoàng thúc là dòng họ Hán thất, là dòng chính thống, là một người khoan dung độ lượng, lại nhân nghĩa vô cùng."



Còn nói Hạ Hầu Lan bỏ Tào Bằng đi phò tá Lưu Bị.



Có lẽ do đã đi với Tào Bằng lâu ngày, cho nên ấn tượng của Hạ Hầu Lan với Lưu Bị cũng không tốt lắm.



Qua mấy lần đụng độ đều là người của Lưu Bị chủ động gây hấn, càng khiến trong lòng Hạ Hầu Lan cảm thấy khinh ghét.



Lưu Bị nhân nghĩa ư?
Hai người một tả một hữu, một đại kích múa lượn, một song kích vung như mưa, nhanh chóng mở ra một con đường máu.



-Điển đại thúc, chủ công vừa rồi đi về phía kia à?



-Ta nhớ rõ là hướng Tế Thủy.



Tào bằng lập tức hiểu ra Tào Tháo muốn đi về phía Tế Thủy, e là muốn nhờ tay Nhạc Tiến ngăn cản đợt tấn công của Viên quân.



-Chúng ta đuổi theo thôi.



-Được!



Lúc này, Điển Vi về cơ bản đều nghe theo chủ ý của Tào Bằng.



Gã và Tào Bằng tiếp xúc với nhau đã nhiều, cũng biết Tào Bằng là kẻ không thiếu mưu ma chước quỷ. Đánh giặc giết người ư? Điển Vi chưa từng sợ hãi bất cứ kẻ nào. Nhưng hiện tại, chuyện cấp bách là phải tìm được Tào Tháo. Chuyện này cần phải có người hiểu được tình hình quyết định. Trong thời khắc then chốt này, Điển Vi chọn cách tin tưởng Tào Bằng.



Hai người hợp lại, lập tức dấy lên một trận gió tanh mưa máu trong đám loạn quân.



Võ nghệ của Tào Bằng tuy không sánh được với Điển Vi nhưng Họa Can Kích trong tay hắn lại giúp giành được ưu thế rất lớn. Hai người dọc đường chém giết liên tục. Đi được ước chừng hai dặm, bọn họ liền thấy một đội Viên quân ở phía trước đang bao vây, khổ chiến với một đám Tào binh. Khoảng cách dù còn khá xa, nhưng Điển Vi vẫn nhận ra người chỉ huy tác chiến Tào binh chính là Tào Bân, thân binh dưới trướng Tào Tháo, nhưng xem ra, Tào Bân đã bắt đầu yếu thế rồi.



-Tiểu tặc, xem ngươi còn chống chọi được bao lâu nữa!



Một viên đại tướng của Viên quân tay cầm song chùy, hung ác tấn công Tào binh.



Tào Bân giơ đao đỡ chùy, chỉ nghe uỳnh một tiếng, đại đao trong tay bị đánh bay đi. Cây chùy còn lại của viên tướng kia lại quét ngang đến, Tào Bân không kịp né tránh, liền nắm chặt dây cương, chiến mã bất ngờ dựng đứng lên. Đại chùy hung hăng nện lên đầu ngựa, đánh ngựa của Tào Bân ngã lăn xuống đất.



Tào Bân bị ngựa đè, mắt thấy viên tướng kia múa chùy xông đến, chỉ đành nhắm mắt.



-Tên cẩu tặc kia, đừng vội làm càn.



Một tiếng xé gió bay đến. Viên tướng vội giơ chùy chắn lấy.



Phù…



Thiết chùy đánh bay thiết lưu tinh ra. Điển Vi thúc ngựa xông đến, song thiết kích giơ lên cao, hung hăng bổ xuống.



Viên tướng đang định ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi. Chỉ nghe phập một tiếng, song thiết kích bổ lên đỉnh đầu viên tướng kia, đánh y ngã ngựa.



-Điển Trung lang?



Tào Bân mở to mắt, không khỏi mừng rỡ.



Điển Vi còn chưa kịp nói gì, Tào Bằng đã thúc ngựa xông lên:



-Văn Chất, chủ công đâu rồi?



-Bát ca.



Tào Bân mừng rỡ, giãy người ra khỏi con ngựa chết, nắm lấy ngựa của viên tướng kia, xoay người nhảy lên ngựa.



-Huynh tới đúng lúc lắm. Chủ công bị trúng tên lạc, đang ở trong rừng.



Nói xong, Tào Bân giơ tay chỉ cánh rừng thưa phía sau.



Tào Bằng không nói gì nữa, quay đầu ngựa.



-Văn Chất, nhanh đi xem chủ công thế nào. Đợi đẩy lui được quân dịch, chúng ta sẽ tìm cách thoát ra.



Họa Can Kích múa tròn, quét ngang một cái, chém ba gã Viên binh ngã lăn lên mặt đất.



Phi Mạo được thế lao ra, lập tức đuổi Viên binh chạy bốn phía. Tào Bằng và Điển Vi lùi dần về phía sau, dẫn người chạy vào trong rừng thưa.



Hai người còn chưa kịp tới gần, chỉ thấy Tào Tháo đang phủ phục trên một con ngựa, mười mấy tên thân vệ đang bao vây xung quanh.



-Quân Minh, Hữu Học, cứu ta!



Tào Tháo vừa thấy hai người Tào Bằng đã lập tức la lớn!