Tào Tặc

Chương 333 :

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Khúc Ngộ Tụ, Tháp thôn.



Bến đò còn có mấy nghìn người đợi qua sông, nhưng truy binh Viên quân đã xuất hiện tại cổng Tháp thôn.



Cam Ninh sắc mặt trầm lạnh chăm chú truy binh Viên quân sắp đến, khuôn mặt tuấn lãng hiện ra nụ cười lạnh lẽo mờ nhạt...



- Tín Chi, đều chuẩn bị tốt chưa?



- Đã chuẩn bị thỏa đáng rồi.



- Truyền lệnh của ta, toàn quân lui vào trong thôn...Viên tặc chủ yếu là kỵ quân, tiến vào thôn trang cũng sẽ mất đi nơi dụng võ...Ngươi, thông tri bến sông, tốc độ rút lui nhanh hơn. Cần phải khiến cho bách tính ổn định tâm tình, nói rằng viện binh đã đến, không cần lo lắng.



- Vâng!



Người hầu cận và Hàn Đức lĩnh mệnh đi.



Trong mắt Cam Ninh hiện lên sự lo lắng.



Viên quân truy đuổi tới Tháp thôn, lại không biết tình huống phía bên công tử ra sao?



***



Trương Lân Sở dẫn đại kích sĩ, có một ngàn năm trăm người.



Ban đầu, hắn tại Tiểu Đàm sau khi truy kích Tào Tháo thành công, Viên Thiệu dẫn đại quân chẳng mấy chốc mà đến. Trương Lân cũng không có ý định tranh phong tại Tiểu Đàm, Đại quân Viên Thiệu ba vạn người đủ để nuốt trọn quân Tào. Hắn biết, Tào Tháo rút lui khỏi Cử thành, tại Tháp thôn có một bộ phận nhân thủ.



Viên Thiệu hạ lệnh Trương Lân, dẫn một đội đại kích sĩ công kích Tháp thôn.



Dựa theo ý định ban đầu của Trương Lân, hắn cũng không muốn công kích Tháp thôn. Hắn cũng biết, Viên Thiệu ba ngày trước đã ra lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, sau ba ngày công phá Toan Tảo, Đồ Thành, không để lại một người nào sống. Trương Lân cũng không muốn đi tàn sát bách tính tay không tấc sắt này, nhưng nếu Viên Thiệu hạ lệnh, hắn cũng phải chấp hành. Thừa dịp bóng đêm, hắn dẫn đại kích binh sĩ tới Tháp thôn...xa xa, chỉ thấy Tháp thôn yên tĩnh u ám, như nơi tử địa.



Ghìm ngựa, Trương Lân chau mày.



Trong ngực mơ hồ điềm xấu, nhưng lại không rõ, rốt cuộc là nguyên nhân gì.



Y mơ hồ thấy bến sông Khúc Ngộ Tụ có ánh lửa chớp lóe, nói vậy bách tích Toan Tảo này còn chưa hoàn toàn rút khỏi thành công.



Đuổi, hay không đuổi?



Trương Lân do dự.



- Vũ Sinh, làm sao bây giờ?



Hắn đột nhiên quay đầu, hướng thanh niên phía sau hỏi.



Thanh niên này họ Điền, người Cự Lộc Ký Châu, tên một chữ Phương. Nói đến Điền Phương thì phải đề cập đến một người khác, đó chính là mưu sĩ Điền Phong dưới trướng Viên Thiệu. Điền Phong, chính là tộc thúc của Điền Phương. Hôm nay, Điền Phong bị nhốt tại đại lao Tà Thành, mà Điền Phương đi theo Trương Lân, trở thành Hành Quân TI Mã bên cạnh Trương Lân. Hắn tên chữ là Ngôn Chi, tuy nhiên Trương Lân tự ý đổi cách xưng hô gọi nhũ danh của hắn: Vũ Sinh.



Điền Phương nhẹ giọng nói:



- Nếu Trung Lang thu binh, sợ rằng chủ công sẽ không đáp ứng.



Trương Lân năm ngoái, nguyên nhân tấn công Dịch Kinh tiêu diệt Công Tôn Toản, mà được phong làm Ninh Quốc Trung Lang Tướng.



Hắn thở dài một hơi, cười khổ.



Không sai, nếu như hắn không tuân mệnh, chỉ sợ Viên Thiệu sẽ cho hắn phiền phức.


Cam Ninh ngẩn ra:



- Tư Không binh mã bị đách cho tan binh rồi.



- Hắc hăc, lúc này binh mã chủ công nhà ta e rằng đã đến Độc Đình.



Sắc mặt Cam Ninh lập tức biến đổi.



Viên Thiệu đã đến Độc Đình? truyện được lấy tại TruyenFull.vn



Vậy chẳng phải là nói, công tử nguy hiểm!



Hắn không để tâm tới Trương Lân nữa, quay đầu ngựa, lớn tiếng quát:



- Phi Thụy, lập tức theo ta đi trước đến Độc Đình.



- Tư Mã, xảy ra chuyện gì?



- Viên quân đã dẫn binh tới Độc Đình, chỉ sợ công tử gặp nạn, ta phải đi cứu công tử. ngươi ở lại, mau yểm trợ bách tính rút lui khỏi đây. Trông coi thằng nhãi này cho ta, nếu công tử có gì không hay xảu ra, ta tất sẽ lăng trì hắn.



Hàn Đức không nói hai lời, lập tức đáp ứng.



Cam Ninh mang theo ba trăm kỵ quân nhanh như chớp lao đi, hướng về phía Độc Đình.



Trương Lân ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, trong ngực không khỏi cảm thấy kỳ quái: thằng nhãi này thân thủ như vậy, sao chỉ là một Ti Mã? Trong miệng hắn nói đến công tử, đó là người nào? Theo lý mà nói, hẳn là hắn ta nói đi trước đến Độc Đình cứu Tào Tháo mới đúng, sao lại không nhắc tới Tào Tháo, đơn giản chỉ nói, công tử?



Lúc này, trận chiến đấu tại tháp thôn đã kết thúc.



Quân Tào thương vong hơn trăm, nhưng đại kích sĩ tử thương hơn quân Tào gấp mấy lần.



Trương Lân lúc bị bắt, đại kích sĩ như rắn mất đầu, tứ tán bỏ chạy. Sắc mặt Hàn Đức âm trầm, bước tới trước mặt Trương Lân, ngữ khí lạnh lẽo nói:



- Cẩu tặc, ngươi tốt nhất là cầu khẩn Giáo Úy không có việc gì, bằng không, Cam Ti Mã trở về, nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!



Nói xong, hắn chỉ huy Tào binh rút lui khỏi Tháp thôn.



Trương Lân rốt cuộc không kìm được, mở miệng hỏi:



- Hán tử, ngươi tên là gì?



- Mỗ gia không sửa tên họ, ngồi không đổi danh, Võ Uy Hàn Đức.



- Vậy Cam Ninh là người phương nào?



- Cam Ninh là người hầu cận Giáo úy nhà ta, là Hành quân Tư Mã.



Trương Lân có chút choáng váng đầu óc. Thân thủ của Cam Ninh, hắn sao không nhìn ra được chứ, đây tuyệt đối là võ tướng cao siêu nhất, không hề kém hơn so với hai người Nhan Lương Văn Sú. Nhân vật lợi hại như vậy, lại ở dưới trướng Tào Tháo, lại chỉ là một Hành Quân Tư Mã? Thật sự là quá quỷ dị.



- Giáo úy nhà ngươi, là người phương nào?



Hàn Đức nghe thế, lập tức tỏ ra nghiêm trang, trầm giọng nói:



- Giáo úy nhà ta, đó là tộc chất Tư Không, đỉnh đỉnh đại danh Tào Bát Bách, Tào Bằng.



Trương Lân nghe được, lập tức biến sắc!