Tào Tặc

Chương 365 : Làm nam nhân thật khó!

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Tào Bằng không giúp đỡ mẫu thân của Từ Thứ, cũng không để lại tiền bạc gì cả.



Bởi vì hắn biết rõ bằng vào tính tình của mẹ con bọn họ, nếu hắn thực sự giúp đỡ bà, nói không chừng sẽ phản tác dụng, khiến nàng phản cảm mà thôi.



Tào Bát Bách ngươi có mấy đồng tiền là có thể khinh người ta sao?



Tào Bát Bách ngươi mới nổi tiếng một chút là có thể bố thí cho người ta sao?



Mẫu thân của Từ Thứ là một người như vậy, thậm chí bà còn cao ngạo, khí phách hơn cả nam nhân.



Cho nên, Tào Bằng cảm thấy hắn không nên làm như vậy, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên là hơn. Nếu Từ Thứ có lương tâm, ắt sẽ trở về. Nếu y không có lương tâm, vậy thì bỏ đi. Dù ngày sau y có đến đây, Tào Bằng cũng sẽ không để ý đến y nữa. Một người biết hiếu thuận với mẹ cha, thì dù có hư hỏng cũng có thể sửa chữa; một người không biết hiếu thuận thì dù nói gì đi nữa cũng chỉ là kẻ giả tạo mà thôi.



Cổ nhân nói trong trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu!



Những lời này đương nhiên là có đạo lý của nó.



Hiện giờ, Tào Bằng chỉ cần ngồi yên chờ xem sự lựa chọn của Từ Thứ mà thôi.



Đừng coi những lời lẽ đanh thép Tào Bằng nói với Bàng Thống trong từ đường là thật, chẳng qua là hắn ra vẻ như thế mà thôi. Trong lòng hắn, đương nhiên mong Từ Thứ đến trợ giúp một tay. Nếu có Từ Thứ giúp đỡ, tất nhiên Tào Bằng sẽ như hổ thêm cánh. Còn Gia Cát Lượng, Tào Bằng dù có muốn lôi kéo cũng quá khó. Người kia rõ ràng quá kiêu ngạo, phách lối, nếu không sao có thể có chuyện mời ba lần mới chịu ra mặt lưu truyền hậu thế chứ?



Nhưng chẳng mấy chốc, Tào Bằng đã không còn hứng thú như khi đi ra khỏi Từ gia.



Khi hắn trở lại quan dịch, đã thấy rất nhiều binh mã trước cửa quan dịch.



Tào Bằng vừa định xuống ngựa, đã thấy Hạ Hầu Lan vội vàng từ trong chạy ra, đầu tiên là thi lễ với Tào Bằng, rồi gã thấp giọng nói:



-Công tử, Tào thái thú đến đây.



-Tào thái thú?



Tào Bằng chưa kịp hiểu ra chuyện gì.



-Chính là Tử Liêm thái thú, đô hộ tướng thảo.



-A.



Tào Bằng kinh ngạc, vội vàng đưa dây cương ngựa cho một gã Phi Mạo.



Hắn quay đầu nói với Bàng Thống vài câu. Bàng Thống gật gật đầu, dẫn người về chỗ nghỉ.
-Thúc phụ, chuyện này điệt nhi không hiểu rõ lắm, còn phải gặp Trường Văn thảo luận kỹ lưỡng đã.



-Ngươi cứ tìm y thảo luận, nhưng nhớ kỹ, nếu thật sự mở ngươi phải để cho ta một phần đấy. Nếu không về sau đừng bảo ta giúp ngươi. Ha ha, ngươi hiểu rõ rồi chứ, chuyện phiền toái này của ngươi nếu không có ta ra mặt, e là ngươi cũng không thể giải quyết nổi đâu.



-Phiền toái của điệt nhi?



Tào Bằng ngạc nhiên khó hiểu, nhìn Tào Hồng, nói:



-Điệt nhi có cái gì mà phiền toái?



-Hừ, ngươi còn muốn giấu diếm ta sao?



-Điệt nhi không có giấu diếm người. Chỉ có điều, gần đây điệt nhi sống rất tốt, tuy bị bãi chức quan nhưng vẫn tiêu diêu tự tại, có cái gì mà phiền toái?



Tào Hồng ngây ngẩn cả người:



-Ngươi không biết sao?



-Biết cái gì mới được chứ?



Hai người trợn tròn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, Tào Hồng chợt ngửa mặt lên trời cười ha ha.



-Hóa ra ngươi cũng không biết chuyện này sao?



-Điệt nhi thật không biết. Khi điệt nhi rời khỏi Hứa Đô, mọi chuyện đều tốt cả.



-A Phúc, van xin ta giúp ngươi đi!



Tào Hồng ra vẻ trịch thượng, cười ha ha nhìn Tào Bằng:



-Nếu ngươi không nhờ ta giúp đỡ, ta dám chắc ngươi sẽ gặp rắc rối lớn cho mà xem!



Tào Bằng quả không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra!



Hắn không rõ lắm trong hai ngày hắn rời khỏi Hứa Đô đã có chuyện gì xảy ra.



Nhưng nhìn bộ dáng của Tào Hồng dường như chuyện không nhỏ chút nào.