Tào Tặc

Chương 380 : Khiêu chiến

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Sau khi đến Thân Đồ Trạch, tâm trạng Lưu Quang vẫn không được vui.



Thái độ của Hô Trù Tuyền thì ba phải thế nào cũng được, sau vài lần tiếp xúc, cuối cùng vẫn chưa chịu đưa ra câu trả lời xác thực cho Lưu Quang, ngay cả Hữu Hiền Vương cũng như vậy, thậm chí có vài lần, làm mất hảo khí với Lưu Quang.



Tuy rằng Lưu Quang đã chuẩn bị tâm lí, hơn nữa còn qua lại thường xuyên với Tả Hiền Vương nhưng cảm giác bị người khác cự tuyệt, chung quy vẫn làm cho người khác không thoải mái. Đặc biệt lúc trước Hô Trù Tuyền và Khứ Ti từng thề nguyện một lòng trung thành với Hán đế, lần này Lưu Quang đi sứ Mạc Bắc, tràn đầy tự tin, cũng không nghĩ rằng kết quả sẽ như thế này.



Ngồi trong lều trại, tâm trạng Lưu Quang rất khó chịu



Những năm ở Trường An, làm bạn với Hán Đế đã trải qua vô số phong ba, tâm trí Lưu Quang đã trưởng thành, cũng không phải là chịu không nổi những thất bại của tuổi thanh niên. Nhưng, đối mặt với tình huống như vậy, Lưu Quang không thể khống chế phẫn nộ trong lòng.



- Lâm Nghi Hầu, sao lại thở dài?



Lúc Lưu Quang vừa thở dài, ngoài trướng vải đi vào một người.



- Lãnh Cung?



Lưu Quang không khỏi ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.



Sau khi Lãnh Phi bị thương, đi dưỡng thương, Lưu Quang rất ít khi tiếp xúc với Lãnh Phi.



Hiện giờ nhìn lại, Lãnh Phi sắc mặt có chút tái nhợt, lộ ra những nét tiều tụy, Lưu Quang đón tiếp, vui mừng khôn xiết.



- Lãnh Cung, đã khỏe hơn rồi chứ?



Lãnh Phi cười:



- Chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày nay, đã khôi phục rất nhiều rồi. Ta nghe nói, Lâm Nghi Hầu gần đây tâm trạng không tốt, cho nên trước là tới thăm. Sao rồi? Chẳng nhẽ là do thương thảo với Hung Nô không thành?



Lưu Quang khẽ thở dài:



- Lãnh Cung, một lời khó nói hết.



Y đi ra ngoài lều, nhìn ngoài lều không có ai khả nghi, y buông màn trướng xuống, một tay mời Lãnh Phi ngồi sang một bên.



Y đem tất cả mọi việc xảy ra gần đây kể hết cho Lãnh Phi.



Lưu Quang còn hung tợn mắng:



- Sớm đã biết Hô Trù Tuyền lòng lang dạ thú. Lúc trước Nam Hung Nô của gã bị Đàn Thạch Phong đánh cho không con chỗ nương thân, là Hán ra thu nhận chúng và giao Sóc Phương cho chúng nghỉ ngơi lấy lại sức. Đến nay, triều đình cần tới bọn chúng, chúng lại ra sức khước từ, bịa ra đủ loại lí do, kì thực chỉ toàn mượn cớ.



Lãnh Phi dùng ánh mắt thân thiết nhìn Lưu Quang, sau đó thở dài một tiếng.



Lâm Nghi Hầu đích thực là trụ cột Hán thất, bất luận là tâm trí hay mưu kế, y đều giỏi hơn đại đa số dòng họ Hán thất. Nếu y sinh ra sớm hơn hai mươi năm, nói không chừng giờ có thể độc chiếm một phương, thành tựu sẽ không kém cỏi hơn Lưu Biểu, Lưu Chương. Chỉ là có lúc lại không được kiên nhẫn, ví dụ như hiện tại, kì thực từ trước lúc đi sứ y nên có chuẩn bị trước.



- Lâm Nghi Hầu không nên tức giận, Hồ nhân trời sinh lạnh lùng, bất tín bất nghĩa, sớm đã bên trong dự liệu. Hiện giờ trong triều thời cuộc không ổn, triều cương không phấn chấn, bệ hạ không có tên tuổi lại bị lão tặc ức hiếp. Hô Trù Tuyền phản ứng như thế, cũng không sao cả. Lâm Nghi Hầu nhanh trí, có thể thay đổi sách lược, vậy cũng có thể khiến bệ hạ vui mừng. Chỉ không ngờ rằng, Phục Quân kia lại có thể kiên nhẫn chịu đựng. Lần này có thể kết đồng minh với Lưu Báo, Phục Quân là người lập công đầu. Lâm Nghi Hầu nên vui mừng, Hán thất ta lại xuất hiện thêm một người tài ba. Sau khi chuyện này kết thúc, Lâm Nghi Hầu có thể mang Phục Quân trở về, bệ hạ sẽ rất vui vẻ.



Lưu Quang nghe xong, trong lòng cười khổ.



Y cười người tài giỏi của triều cương Hán thất không ngờ lại rơi vào nông nỗi này.



Không thể phủ nhận, tiến bộ của Phục Quân mấy năm qua không nhỏ, và lúc trước khi ở Hứa Đô, hoàn toàn khác biệt, nhưng chỉ có như thế… làm được chút việc, nghĩ ra một vài âm mưu quỷ kế mà đã coi là một người tài giỏi, nhưng nếu giống như vậy đã là rường cột của xã tắc, vậy thần tử thủ hạ của Tào Tháo tuyệt nhiên là một trụ cột chống trời.



Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.



Nhưng một nhân vật như vậy, đối với Hán đế thì là người đáng cần trân trọng.



Nghĩ đến đó Lưu Quang cảm thấy mơ hồ. Trong khoảnh khắc, y còn có chút chán nản.



Bởi vì y cảm thấy, không còn nhìn thấy tiền đồ giang sơn nhà Hán.



- Lâm Nghi Hầu, lần này ta đến, là muốn hỏi một chút, động tĩnh của tên Tào Bằng.



- Tào Bằng?



Lưu Quang ngẩn người, ngẫm nghĩ một lát nói:



- Gần đây Tào Bằng cũng không thấy có động tĩnh gì, dường như cơ thể chưa khôi phục, lúc nào cũng cần dưỡng thương. Cho nên việc của sứ đoàn, phần lớn là do Điền Thiệu phụ trách, Tào Bằng thật ra chỉ ru rú trong nhà.



Lãnh Phi vừa nghe, không khỏi nhíu mày.



- Ru rú trong nhà sao?



Y ngẫm nghĩ một chút, dường như lẩm bẩm:



- Thật là phiền toái!



- Xin Lãnh Cung chỉ giáo?



- Ta luôn lưu ý quan sát, lo lắng thân thể Tào Bằng khôi phục, đến lúc đó sẽ hỏng việc của Lâm Nghi Hầu. Lão nô đã quyết tâm để Tào Bằng lại Mạc Bắc. Nếu hắn ru rú trong trướng, muốn động thủ, cũng không phải chuyện dễ.



Lưu Quang nghe xong, không khỏi thẹn thùng.



Y biết, bản thân thời gian gần đây đã bỏ quên sự tồn tại của Tào Bằng.



Giờ nghe Lãnh Phi nhắc tới, Lưu Quang cũng đồng tình. Thế lực trong tay Tào Tháo quá lớn, Tào Bằng tuổi còn nhỏ, đã có thanh danh lớn như vậy. Đợi khi hắn đã trưởng thành, chắc chắn sẽ là một thanh gươm sắc bén trong tay Tào Tháo.



Khi đó, Tào Tháo chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh?



Lãnh Phi nói không sai, phải để Tào Bằng ở lại Tái Bắc! Tuyệt không được để hắn phát triển thành tráng sĩ.



- Lãnh Cung, phải làm thế nào?



Lãnh Phi cũng miễn cưỡng cười nói:



- Ta mà biết phải làm thế nào thì đâu cần tới tìm Lâm Nghi Hầu? Ba năm trước, ta bất ngờ tập kích hắn ở ven sông, ta rất coi trọng người này, nhưng không ngờ… Bên cạnh hắn quá nhiều người giỏi, nhưng lần này tiến đến, chỉ dẫn theo hai người. Nếu không để hắn ở lại Mạc Bắc, để hắn quay về Hứa Đô, tất nhiên sẽ càng khó xuống tay. Nhưng nếu muốn giết hắn, phải để hắn đơn độc mới được.



Lưu Quang trầm mặc



Hàm ý trong lời nói của Lãnh Phi, y rất hiểu.



Bản lĩnh của Tào Bằng, đủ khiến Lãnh Phi cảm thấy đau đầu.




- Tào Bằng, ngươi muốn làm gì?



Tào Bằng cười, sau khi nhìn mọi người chung quanh, nói với Lưu Quang:



- Lâm Nghi Hầu, ta chẳng muốn làm gì, chỉ có điều muốn giữ thể diện cho nhà Hán mà thôi.



Hắn đem "thể diện", hai chữ nhấn mạnh, khiến Lưu Quang không khỏi cảm thấy thẹn thùng.



Nhưng nét thẹn thùng đó thoáng chút biến mất, Lưu Quang cắn răng một cái, lạnh lùng nói:



- Hung Nô và nhà Hán vẫn là huynh đệ tốt, ngươi lại dám tự tiện giết người, còn muốn bao che hung thủ? Ta hiện giờ là một Chính Sứ, lệnh cho ngươi lập tức giao tên vừa giết người ra đây.



- Lâm Nghi Hầu, ngươi chớ có hồ đồ?



Tào Bằng ngẩng đầu, lạnh lùng nói:



- Ta là Chinh Khương giáo úy của Tư Không phủ, phụ trách sự an toàn của sứ đoàn, và tôn nghiêm của Đại Hán. Người Hung Nô kia tới đây gây hấn. Kẻ bị giết là người đến xâm phạm, ta sao có thể đem kẻ lập công giao cho ngươi, thế chả phải làm mất mặt Hán thất sao? Con người ta là như thế, ta không muốn tương lai sẽ trở lại Hứa Đô, nói với con trai ta rằng: tự tay ta đã giao một anh hùng giữ gìn tôn nghiêm Đại Hán cho người ngoài. Nếu ta thực sự làm như vậy, ta cả đời không thể ngẩng mặt nhìn con cháu, càng không có mặt mũi nào tới gặp Tư Không.



- Ngươi…



- Lâm Nghi Hầu ngươi bàn bạc với Hung Nô, đó là chuyện của ngươi. Nhưng hộ quân do ta thống lĩnh, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào. Còn có Tả Hiền Vương, ta nói lại lần nữa, đây là chủ quyền thần thánh nơi sứ đoàn dừng chân, mang theo người của ngươi, lập tức xuống ngựa, nếu không ta sẽ lấy tội xâm phạm chủ quyền nơi ta dừng chân luận tội, hạ lệnh bắn tên… Nếu Tả Hiền Vương thông minh, biết rằng ta không phải vui đùa, ta hiện tại đếm ba tiếng, sau ba tiếng, các ngươi tự gánh hậu quả…



Tào Bằng đưa tay lên, phía sau hắn, đoàn hộ quân giương cao cung tiễn, kéo tên chờ phát động.



Lưu Quang, trong lòng không khỏi chua xót.



Tào Bằng sớm nói rõ nguyện trung thành với Tào Tháo.



Tuy rằng sớm biết có kết quả như vậy, nhưng chung quy trong lòng vẫn cảm thấy ảm đạm.



- Tào Bằng, ta là sứ đoàn Chính sứ, ta hiện tại lệnh cho ngươi...



- Một…



Tào Bằng không đợi Lưu Quang nói xong, đã bắt đầu đếm.



Hắn và Lưu Quang, mỗi người một chủ.



Từ lúc đầu hắn đã biết, hai người vốn dĩ không thể trở thành bằng hữu.



Ở phong hỏa đài trên núi Ngọc Hoàng, Tào Bằng vốn định thức tỉnh Lưu Quang, đừng vì tư lợi cá nhân, mà không màng tới giang sơn, không biết thương dân chúng sinh linh. Nhưng, lựa chọn cuối cùng của Lưu Quang, khiến Tào Bằng cảm thấy thật vọng. Vụ ám sát trên sông lớn, đã khiến Tào Bằng chặt đứt tình hữu nghị mong manh của hắn và Lưu Quang. Từ đó, bọn họ chính là kẻ thù, chưa chết thì vẫn là kẻ thù.



Lưu Báo, đột nhiên mỉm cười!



- Các huynh đệ, xuống ngựa!



Y lớn tiếng hô, lập tức nhảy xuống ngựa.



Lưu Báo cũng không phải là hoa trong nhà kính, mà cũng đã từng trải qua bao sương gió tại Sóc Phương.



Y thấy được, Tào Bằng cực kỳ cứng rắn, tuyệt đối không khuất phục, càng không ai có thể thỏa hiệp với hắn.



Lưu Quang tuy có danh Chính Sứ, nhưng thực tế sức khống chế sứ đoàn lại hữu hạn, không khống chế được Cấm quân.



Điều này cho thấy, tình hình Hoàng đế nhà Hán hiện tại, cũng không phải là quá tốt. Nếu càng như thế này, Lưu Báo sẽ càng cao hứng, nguyên nhân sao? Vô cùng đơn giản! Điều gã cần chỉ là một tên đại nghĩa, quyền hành nhà Hán càng giảm sút, thì khát vọng của họ với quân Hung Nô càng lớn. Khát vọng càng lớn, Lưu Báo sẽ đạt được càng nhiều lợi ích.



Về phần Tào Bằng, Lưu Báo cũng không thèm để ý.



Sau khi xuống ngựa, dùng ánh mắt đánh giá Tào Bằng, đột nhiên y cười lạnh nói:



- Nhà Hán có một Tào giáo úy hào dũng như vậy, quả nhiên là đại phúc. Ta nghe nói, binh sĩ nhà Hán dũng mãnh thiện chiến, may thay qua mấy ngày, là đại hội Điêu Dương (đại hội đoạt dê) của Nam Hung Nô ta. Không biết Tào giáo úy có dũng khí tham gia không? Ta trước tiên nói rõ, đại hội thi đấu Điêu Dương lần này sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu Tào giáo úy đến tham gia, việc ngày hôm nay, ta coi như chưa từng xảy ra. Nếu ngươi không dám tới, hay dám trở về trung nguyên, thì đừng ở trước mặt ta, thể hiện là một anh hùng hảo hán…



Lưu Quang thì ở trên ngựa lành lạnh cười nói:



- Nếu Tả Hiền Vương mời, Tào giáo úy, bản hầu lệnh cho ngươi đại biều binh sĩ nhà Hán ta tham gia, ngươi thấy sao?



Đây đúng là một cơ hội tốt!



Tào Bằng ngươi không phải luôn miệng nói phải giữ gìn thể hiện nhà Hán sao?



Hiện tại, ngươi đã có cơ hội thể hiện, ngươi không những phải tham gia, mà còn phải giành lấy thắng lợi, nếu không sẽ làm mất thể diện tôn nghiêm nhà Hán.



Tào Bằng không lập tức đáp ứng, chỉ lặng lặng chăm chú nhìn Lưu Quang.



Ánh mắt trong suốt kia, khiến Lưu Quang run sợ. Tuy nhiên, y lập tức bỏ qua sự áy náy: "Tuy rằng ta và ngươi mỗi người một chủ, nhưng đừng vội trách ta lòng lang dạ sói. Tào Hữu Học ngươi muốn làm anh hùng, như vậy, ta giúp ngươi một phen."



- Như thế nào, Tào giáo úy không đồng ý ứng chiến sao?



Tào Bằng thu hồi ánh mắt, hướng nhìn Lưu Báo.



Lát sau, hắn khẽ mỉm cười:



- Nếu Tả Hiền Vương mời ta, Tào Bằng sao có thể cự tuyệt? Tuy nhiên, nếu Tả Hiền Vương phái ra một kẻ như tên Ngốc Côi Lai kia ra, vậy dũng sĩ Hung Nô chỉ sợ hữu danh vô thực.



Lưu Báo đồng tử chợt co rụt lại, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Đến lúc đó, sẽ cho ngươi biết lợi hại của binh sĩ Hung Nô.



- Ta đây mỏi mắt mong chờ!



Tào Bằng không chút yếu thế, nhìn Lưu Báo lớn tiếng trả lời.



- Tốt lắm, chúng ta mười ngày sau, gặp nhau tại đại hội Điêu Dương.



Lưu Báo hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bước đi.



Lưu Quang thì kinh ngạc nhìn Tào Bằng, một lát sau trong lòng thở dài một tiếng, đẩy ngựa theo Lưu Báo rời đi...



Hữu Học, ta và ngươi mỗi người một chủ, đừng vội trách ta…