Tào Tặc

Chương 39 : Cảm giác nguy hiểm

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Người ở bên ngoài nhìn vào thì binh lính Nghĩa Dương là một đội vô cùng đoàn kết. Nhưng khi Tào Bằng bước chân vào đây tới ngày hôm sau liền có thể cảm nhận được rõ ràng, đồn Nghĩa Dương dường như ẩn chứa một cái tai họa ngầm.



- Đường đại ca! Ngụy đô bá là người cùng họ của Ngụy đồn trưởng?



Đặng Tắc và Ngụy Diên không ở trong doanh để xử lý sự tình.



Thân là Tiết Tòng, nhất định phải đảm bảo đồ quân nhu được cung ứng kịp thời. Về mặt này, Đặng Tắc có ưu thế rất lớn. Y làm tiểu lại ở huyện Cức Dương, đối với số liệu rất mẫn cảm. Vì vậy mà ngày đầu tiên khi y tới nhậm chức liền phát hiện đồn Nghĩa Dương có rất nhiều thiếu hụt. Chẳng hạn như binh khí rất lâu chưa được sửa chữa, phải được đổi mới. Mùa xuân tới rồi, áo giáp của binh sĩ cũng cần phải thay đổi. Đồng thời áo chẽn ngắn rách rưới rất khó ngăn cản cái lạnh cũng cẩn phái thay đổi.



Căn cứ những gì mà Ngụy Diên nói thì gần một năm nay, Nghĩa Dương truân không hề lĩnh một bộ trang phục nào mới.



Một mặt là vì Ngụy Diên không hiểu chuyện này, còn về mặt khác là do quan trên chèn ép, cắt xén. Từ sau khi quân Nghĩa Dương gặp phục kích ở núi Vũ Lăng, gần như toàn quân bị diệt, trong mắt nhiều người binh linh Nghĩa Dương không hề tồn tại, giống như có cũng được mà không có cũng chẳng sao.



Hơn nữa, Ngụy Diên cũng không phải là người khéo léo vì vậy mà bị bỏ quên.



Theo cách nói của huyện Nghĩa Dương thì bình lĩnh Nghĩa Dương không thuộc thầm quyền cho nên không có nghĩa vụ gánh vác việc quân nhu. Còn quận Nam Dương còn nói, binh lính Nghĩa Dương đóng quân ở huyện Nghĩa Dương nên do huyện phụ trách, còn quận Nam Dương không chịu trách nhiệm.



Đây chẳng khác nào ta đá sang ngươi, ngươi đá sang ta.



Mặc dù Ngụy Diên cố gắng duy trì binh lính Nghĩa Dương nhưng chỉ có thể miễn cưỡng mà thôi.



Hiện tại có việc này do Đặng Tắc tiếp nhận nên cứ thế theo đường cũ. Y quen thuộc luật pháp nên biết xử lý các mối quan hệ như thế nào.



Đừng có thấy người ta thật thà...thật thà không có nghĩa là người ngốc.



Nếu Đặng Tắc không nắm rõ chuyện này thì không thể nào đứng vững được ở huyện Cức Dương, lại càng không được huyện thừa để ý.



Vì vậy mà sáng sớm, Đặng Tắc liền dẫn người đi vào trong đại trại.



Tào Bằng theo Đường Cát thao diễn xong liền theo y đi tuần tra.



Đường Cát gật đầu:



- Không chỉ là tộc đệ mà Ngụy đô bá cũng là huynh đệ họ hàng của Ngụy đại ca.



- Ý huynh là...




Tào Bằng liếc mắt thì nhận ra người thanh niên đó chính là đệ đệ họ hàng của Ngụy Diên, người mới nhận chức Đô bá - Ngụy Bình.



"Chẳng lẽ vừa rồi hắn nói chuyện với Mã Ngọc? Theo lý Ngụy Bình tìm Mã Ngọc không cần phải lén lút như vậy. Hắn là Đô bá, Mã Ngọc là một tên tiểu tốt, cần gì phải lén lút?" Ánh mắt của Tào Bằng trở nên nghiêm trọng, trong lòng có cảm giác không yên.



"Ngụy Bình tới tìm Mã Ngọc có chuyện gì?"



Trong lúc hắn đang tự hỏi thì đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.



Tào Bằng vội vàng xoay người lại nhìn thì thấy Ngụy Diên kéo theo một đội quân như một tia chớp lọt vào trong doanh trại.



- Đường Cát đâu?



Ngụy Diên không hề xuống ngựa, lên tiếng hỏi.



Ngụy Bình vội vàng đi ra khỏi cửa lều lớn:



- Đường Cát không ở đây. Làm sao vậy? Có chuyện gì?



- Ngụy Bình! Ngươi nhanh chóng tìm Đặng tiết tòng và Đường Cát lại đây, đồng thời tập trung toàn bộ thập trưởng tới lều lớn.



- Đại ca! Có chuyện gì xảy ra?



Ngụy Diên lập tức nhảy xuống, trầm giọng nói:



- Tào Tháo đã xuất binh. Sáng sớm ngày kia, chúng ta mang lương thảo tới Uyển thành.



Ngụy Diên chẳng hề có ý giấu diếm, thanh âm không hề nhỏ.



Còn Tào Bằng đứng sau tiểu trướng, nghe được hết toàn bộ...



Trong phút chốc, hắn khẽ run người: Tào Tháo xuất binh?



Trong đầu hắn có một tia sáng lóe lên như nắm được điều gì đó. Thân mình hắn khẽ run nhẹ, theo bản năng, cắn chặt răng...