Tào Tặc

Chương 407 : Người, người, người…

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Một trận mưa thu, giá lạnh.



Trận mưa nhỏ trong tám tháng qua, khiến cho thảo nguyên Hà Tây càng thêm lạnh lẽo. Là lạnh, không phải mát. Sắc trời âm u, nhìn không thấy mặt trời. Tào Bằng theo bản năng nắm chặt áo lông cừu trên người, thở ra một luồng khí.



- Đây là nhân lực Sĩ Nguyên cho ta.



Sắc mặt hắn u ám như thời tiết, trong giọng nói có chút lạnh lùng.



Thái Địch đứng phía sau hắn, không khỏi ớn lạnh. Vụng trộm thoáng nhìn Tào Bằng, trong lòng lộ rõ vẻ sợ hãi ghê ghớm. Sau khi theo Tào Bằng ba ngày, còn chưa thấy bộ dạng tức giận của Tào Bằng. Những tưởng rằng vị thầy này tính tình tốt, đối xử với ai cũng ôn hòa như vậy. Nhưng hiện tại nhìn lại, hình như sai lầm rồi! Lúc Tào Bằng mặt lạnh, nhiệt độ xung quanh cũng như hạ xuống rất nhanh. Cả đám người Giả Quỳ, Doãn Phụng, Lương Khoan, không ai dám đứng ra. Một đám người trang nghiêm đứng sau Tào Bằng, câm như hến, hết sức cẩn thận…



Ba ngày sau, Thái Địch nghe được không ít chuyện xưa của Tào Bằng.



Trước kia vị tiên sinh này, cũng không phải người văn nhược tay không trói gà. Hắn đã từng dùng nghìn người chống chọi lại một đội quân tốt dũng mãnh gấp mấy lần quân mình, khiến gần vạn người chết tại trận trong biển lửa, chính hắn cũng suýt nữa bị thiêu cháy… Oai phong của Tào Bằng ở trung nguyên,Thái Địch dần dần hiểu rõ. Lúc dầu y cảm thấy may mắn vì mẫu thân đã tìm được cho y một thầy tốt. Nhưng giờ phút này, mặc dù Thái Địch là đệ tử thân truyền của Tào Bằng, cũng sợ tới mức không cả dám thở mạnh.



Vương Song quỳ trên mặt đất, run giọng nói:



- Bàng quân sư nói, tướng ở ngoài, quân mệnh không chấp nhận. Đám người Hưu Chư lần này được cứu sống tổng cộng bảy nghìn bốn trăm quân, nhưng bên quân sư cũng cần có quân sĩ, vì thế để trên hai mươi năm, dưới bốn mươi tráng sĩ gần như lưu lại toàn bộ, ước chừng cũng có gần hai nghìn bảy trăm người. Những người còn lại sẽ tiếp tục được đưa tới đây, con số mặc dù không lớn nhưng cũng đủ để gánh vác việc xây dựng thành trì…sau này còn có hơn ba nghìn quân già yếu trên đường, quân sư nói trước có thể đưa tới Hồng Trạch, ở lại nơi doanh địa được xây dựng đơn sơ.



Phía sau Vương Song, một đội tù binh quần áo tả tơi, hai tay ôm đầu gối ngồi dưới đất.



Liếc mắc nhìn, những người lao động này cũng chỉ trong tầm tuổi từ hai mươi tới bốn lăm, quần áo đủ dạng, nhìn qua thì vô cùng giản dị. Dựa vào những gì Vương Song nói, những người này là đội lao động tốt nhất…



Tào Bằng cũng biết, hai nghìn binh mã Tây Bắc mục nguyên (thảo nguyên chăn nuôi Tây Bắc), đúng là có chút nguy hiểm.



Trên thực tế, hắn để Bàng Thống qua đó, cũng do lo lắng áp lực của Đặng Phạm quá lớn. Đối với vị ngũ ca kia, Tào Bằng hiểu khá rõ. Nếu Tào Bằng để y đem toàn bộ tù binh tới, Đặng Phạm nhất định sẽ không lưu lại một ai, gánh toàn bộ trọng trách trên người, mà không có nửa câu oán hận. Bàng Thống tới mục nguyên Tây Bắc, Tào Bằng sớm đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng lại không ngờ rằng, Bàng Thống lại cắt xén giai đoạn, tạm giữ toàn bộ thanh niên cường tráng.



Hai mươi lăm tuổi đến bốn mươi tuổi, đúng là sinh sinh lực cường tráng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.



Nam tử đất Khương Hồ, từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, thậm chí là từ nhỏ đã học cách giết người và bản lĩnh đánh giặc.



Tuy nhiên vẫn có những điểm khác biệt.



Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đúng là thời điểm trưởng thành, chúng có bao nhiêu sức lực?



Nhưng nghĩ tới những áp lực mà Đặng Phạm phải chịu ở mục nguyên Tây Bắc, Tào Bằng có mất hứng thế nào đi nữa, cũng phải cắn răng chịu đựng.



- Thứ Tằng.



- Có mạt tướng.



- Những người này, có thể chứ?
Đây là Tam Quốc!



Thời địa chiến tranh liên miên, thiếu ăn trầm trọng.



Có thể ăn no bụng, đã là một việc đáng ước mong.



Hơn nữa người nhà thì bị Tào Bằng cai giữ, trước khi bọn người Bàng Thống xuất phát, đã dựa vào điều kiện gia đình họ, tạo sách đăng kí. Một người trốn, cả nhà chết, một người phản, hàng xóm láng giềng đều bị liên lụy, cho nên đám thanh niên này cũng vô cùng thành thật.



Còn Tào Bằng thì sao?



Ngày Liêm Bảo bắt đầu khởi công, hắn đem theo Vương Song, Thái Địch cùng trăm tên quân tốt, rơi khỏi Liêm Bảo.



- Tiên sinh, chúng ta đang đi đâu vậy?



Sau khi rời khỏi Liêm Bảo, Thái Địch không kìm nổi nhẹ nhàng hỏi.



Tào Bằng sau một lúc lâu đáp:



- Đồi Hồng Sa!



Đồi Hồng Sa?



- Nơi đó là địa bàn của tạp chủng Tiên Ti.



Thái Địch không khỏi run sợ, bởi vì cậu biết, lúc trước chính tạp chủng Tiên Ti đã cướp đi mẹ con cậu từ Thân Đồ trạch.



Tuy rằng, cậu cũng biết, đó là chỉ bảo của thầy.



Nhưng đối với tạp chủng Tiên Ti, Thái Địch vẫn cảm thấy sợ hãi.



- Công tử, chúng ta tới đồi Hồng Sa làm gì?



Tào Bằng khẽ mỉm cười:



- Đi xem Đàn Chá đã chuẩn bị tốt chưa, nếu có khả năng, ta còn muốn ép nơi đó cung cấp chút nước dầu. Đàn Chá cũng đã ở đồi Hồng Sa vài năm, ta tin rằng trong bộ lạc của y, sẽ có những thứ tốt.



Vương Song không nhịn được cười!



- Xem ra, có lẽ công tử đã có đối sách…