Tào Tặc

Chương 43 : Uyển thành thất thủ

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Trong mắt của rất nhiều người, võ binh Nghĩa Dương không phải là binh lính được dạy dỗ bài bản. Nhưng Ngụy Bình lại biết rõ, những người ngày từ lâu đã hiểu rõ sống chết. Lúc ban đầu, họ là huynh đệ anh em, phụ tử cha con đều cùng ra trận. Trong sáu năm, bọn họ xem nhau là bằng hữu, đồng đội đồng tử. Cho nên bọn họ không hề quan tâm gì khác, chỉ giữ một lời thề là cùng tụ một chỗ. Người như vậy khi vùng lên chiến đấu sẽ sản sinh ra lực sát thương vô cùng lớn. Cũng từng là thành viên của Nghĩa Dương võ binh, Ngụy Bình rõ ràng hơn hết điều đó.



Nhưng tuy rằng Nghĩa Dương võ binh hung hãn thì nhân số không chiếm ưu thế. Một đội binh mã nhào tới vây chém, bọn họ hầu như một chọi ba, chọi bốn. Còn Ngụy Diên bị hơn mười người vây khốn. Một ánh trường đao lóe sáng ánh đao hung ác đánh xuống. Ngụy Diên song đao vung trên dưới tứ phía, ào ào rung động, mang theo một luồng đao khí vô cùng dữ dội, chiến đấu một chỗ với đối phương. Bên tai hắn thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết… có tiếng huynh đệ của hắn, mà cũng có tiếng quân địch kêu rên!



Mắt hổ đỏ như máu, Ngụy Diên tay trái cầm đao đánh nát một tấm thuẫn rồi bước về phía trước. Tên binh lính trước mặt thấy vậy vội vã tránh thì Ngụy Diên đột nhiên chặn lại. Long tước đại đao sắc bén xẹt qua ngực một tên lính Kinh Châu, xé rách áo giáp, bổ một vết thương lớn. Tên lính Kinh Châu kêu lên thảm thiết, ngã lăn ra đất. Xung quanh có vài tên binh lính Kinh Châu cùng gào thét, một tên bị Ngụy Diên đâm chết tại chỗ.



Chín trường mâu thủ, còn có thêm hai trường mâu thủ bị trọng thương đều chìm trong vũng máu. Binh lính Kinh Châu vì thế cũng phải trả giá hơn gấp đôi. Gần hai mươi người chết thảm trong tay Nghĩa Dương võ binh. Có điều, khi thấy đồng đội chết thảm càng khơi dậy sát khí hung tàn của lính Kinh Châu. Trên chiến trường, chỉ còn lại có một mình Ngụy Diên đang ngoan cố chống cự. Hắn thật lợi hại khi giết liên tiếp bảy người…



Ngụy Bình nở nụ cười hả hê! Hắn một mực chờ, chờ cơ hội tự tay giết Ngụy Diên. Có điều hắn biết là Ngụy Diên lợi hại, nên hắn không chịu động thủ. Mà hiện tại thì cơ hội đã đến! Ngụy Bình rút dao khỏi vỏ, đi nhanh về phía trước.



Bỗng nhiên, phía sau vang lên một tiếng bước chân nhẹ, trong lòng Ngụy Bình bất an, trong nháy mắt xoay người lại thì trúng một đao. Nhưng một đao này lại lạc vào khoảng không. Khóe mắt bị chói, nhưng khi hắn thấy một mũi nhọn lao đến thì cũng nghe thấy tiếng quát khẽ:



- Ngay cả chính huynh đệ của mình cũng không buông ta, ngươi làm sao phục chúng? Xuống địa ngục mà mơ mộng quân hầu của ngươi…



Theo tiếng động, mũi nhọn xẹt qua gáy hắn. Ngụy Bình thậm chí có thể nghe được rõ ràng tiếng mũi đao xé rách da thịt hắn vang lên. Một chùm máu từ cần cổ hắn phun ra. Ngụy Bình mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được: ai ai giết ta?



****



Vào giờ Tý, gió càng lúc càng lớn.



Thời tiết đang vào đầu xuân, âm cực mà dương sinh, âm dương giao hoa nên có nhiều mưa gió. Quận Nam Dương ở gần phía Nam nên mùa xuân có nhiều gió cũng là chuyện bình thường.



Tại doanh trại nơi Tịch Dương tụ, ngoại trừ một số ít binh linh canh gác ra, đại đa số đều trốn trong trại.



Toàn bộ doanh trại hết sức im lặng, ngoại trừ tiếng gió đang gào thét ra không còn nghe thấy âm thanh nào khác.



Mã Ngọc đi ra ngoài, thấy xung quanh vắng lặng liền lén lút tới bên một chiếc xe ngựa. Y moi từ trong người ra một cái hộp quẹt rồi hít sâu một hơi, hộp quẹt xuất hiện đốm lửa. Mã Ngọc ném nó vào trong xe rồi quay đầu bước đi.



Chỉ thấy ánh lửa bắt đầu bốc dần lên trên đống lương thảo kèm theo khói đen.



.........



Đặng Tắc nằm trên giường như đang ngủ say.



Hai tên Đao thuẫn thủ đứng ở cửa nhìn nhau rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Gã kéo một cái áo choàng, buộc vết thương của Đặng Tắc rồi xoay người xốc y lên lương, thuận tay cầm xà mâu.



- Tỷ phu! Huynh đừng sợ. Ta đưa huynh ra ngoài.



Đặng Tắc bị xốc lên lại ngất đi.



Vương Mãi không dám chần chừ, lao ra khỏi trướng.



Lúc này, trong doanh trại, ánh lửa ngập trời, chiến đấu đã tới lúc kết thúc. Binh lính Nghĩa Dương trong doanh trại chỉ còn hai mươi người. Còn lại đều là kẻ tù Cức Dương, cơ bản không có sức chiến đấu. Còn binh lính Nghĩa Dương bị chiến hữu giết cho không kịp trở tay, chết rất nhiều. Quan trọng nhất là đám phu xe và khổ sai đột nhiên biến thành binh lính có đao thương.



Với tình hình như vậy, binh lính Nghĩa Dương nhanh chóng tan rã.



Ở trong mắt Vương Mãi, trong doanh trại này tất cả đều là địch...



Xà mâu trong tay gã tung bay. Chỉ cần có người nào chặn đường, gã chẳng hề do dự giết chết. Thứ Vương Mãi học được chính là do Tào Bằng dạy, nó có tên là Đoạn Môn thương. Đoạn Môn thương là thương pháp từ Bạch Viên thông bối có tổng cộng tám thức. Nó do đại tông sư Bạch Viên thông bối quyền đời sau sáng chế ra. Nghe nói, nó dung hợp rất nhiều tinh hoa của các môn phái. Đoạn Môn thương đúng như tên của nó, dùng thương đoạt mạng. Vương Mãi cũng không phải là Đặng Tắc. Trước đây, gã đã có cơ bản, lại theo Tào Bằng tập võ, đồng thời luyện nhiều lần với Đường Cát nên chẳng hề có chút e ngại.



Gần như cứ mười bước gã lại giết một người, lấy thương đoạt mạng.



Từ trong trướng đi ra, Vương Mãi cũng không nhớ mình đã giết bao nhiêu người. Dù sao thì y phục của gã cũng đỏ màu máu. Trên xà mâu, máu tươi nhỏ tí tách. Sắc mặt Vương Mãi hết sức dữ tợn. Mắt thấy rắp ra khỏi doanh trại thì phía trước liên tục có những tiếng kêu.



Một tráng hán mặc hắc thiết giáp bị một đám người vây quanh, toàn thân đẫm máu.



Vương Mãi liếc mắt thì thấy đó đúng là Đường Cát. Gã do dự một chút rồi nhìn quanh thì thấy một con chiến mã màu đen.



- Đại Hắc.



Vương Mãi hé miệng huýt sáo, con ngựa lập tức chạy về phía gã.



Chỉ thấy gã vung mâu đâm một tên tặc binh. Khi con ngựa ô tới gần, liền hơi dừng lại một chút. Vương Mãi dậm chân nhảy lên, ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Gã vung xà mâu đập một cái đánh ngã một tên đao binh nằm trên mặt đất.



- Đường đại ca! Đi mau.



Vương Mãi và Đường Cát có quan hệ rất tốt. Mà gã đối với hán tử hồn hậu đó cũng rất kính trọng.