Tào Tặc
Chương 440 : Phát đạn thứ ba Hà Tây (6)
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Tiếng chân như tiếng sấm ở trong màn đêm vọng lại.
Đậu Lan cũng không che đậy gì nữa, ông ta ắt phải trong thời gian nhanh nhất, xông vào đại doanh của quân Hán, cứu Đậu Hổ Cảnh Quân.
Chiến mã dường như nhận thức được sự lo âu trong lòng của Đậu Lan kia, không ngừng tăng tốc.
Hai nghìn kỵ binh theo sát Đậu Lan, ở trong đồng cỏ bao la chạy vội. Tiếng gót sắt giống như sấm dậy, khiến cho mặt đất cũng run rẩy…
Mắt nhìn thấy, sắp đến đại doanh quân Hán.
Chợt nghe một hồi tiếng vang của mõ, từ hai bên đột nhiên chạy ra vô số cung tiễn thủ.
Theo một tiếng bắn tên vang lên, tiễn bắn như mưa.
Trong khi binh Hồng Trại đi vội, quân Hán không ngờ có mai phục ở ngoài đại doanh. Bất ngờ không kịp đề phòng, hơn trăm người kêu thảm từ trên ngựa ngã nhào. Đậu Lan kinh hãi thầm nghĩ không hay rồi, thúc ngựa xông lên.
Lại nghe tiếng mõ càng thêm dồn dập, mưa tên không ngừng.
Bốn phía cỏ ngãi mọc thành bụi, lại thêm sắc đêm lắng sâu, tối đen như mực không thấy năm ngón tay nên căn bản không thấy được tên tiễn thủ của đối phương rốt cuộc là có bao nhiêu, chỉ có thể nghe được tiếng tên phá khoảng không xé tới, tiếng kêu thảm không dứt bên tai. Binh Hồng Trạch không ngừng bị bắn rớt xuống ngựa, ngã xuống đất, kêu gào không ngừng. Đậu Lan liều mạng khua giáo lớn, gạt mũi tên từ bốn phương tám hướng tập kích tới, trong miệng liên tục gầm lên giận dữ.
- Tiểu tử Tào Bằng kia, chỉ biết quỷ kế, có dám đánh với mỗ gia một trận.
Tiếng gào kia, hệt như dã thú bị thương, thảm thiết vô cùng.
Đậu Lan hiểu được, ông thua rồi!
Cho dù là Tào Bằng thiết kế cũng vậy thôi, hay là mưu kế của Bàng Thống cũng vậy, nhất cử nhất động của ông, thậm chí ngay cả ý nghĩ biến đổi cũng đều bị đối phương tính kế rõ ràng rành mạch. Đối thủ như vậy tuyệt đối Đậu Lan không thể có khả năng đối phó. Nếu đã tới tình cảnh này rồi, cứ khiêu chiến đánh một trận dù chết cũng không quá uất ức. Ít nhất, không thể đánh mất uy danh tổ tiên.
Tiếng của Đậu Lan vừa mới vang lên, tiếng mõ đột nhiên ngừng lại.
Hơn trăm bó đuốc, từ trong bụi cỏ gào thét bay tới, rớt xuống khoảng đất trống.
Ánh lửa chiếu rọi, Đậu Lan thấy binh lính Hồng Trạch khắp nơi ngã trong vũng máu kêu gào. Chiến mã vô chủ, hốt hoảng mà chạy phát ra tiếng rên rỉ.
Không xa đó, một gò đất khoản chừng năm sáu thước, bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng. Tào Bằng cưỡi sư hổ thú, tay cầm phương thiên họa kích, ngạo nghễ đứng ở gò đất. Theo đó, từ phía sau gò đất, xông ra một đội đao thuẫn thủ, tất cả đều là Hắc Mạo cùng một màu áo đen tuyền, cầm thuẫn hoành đao bày trận ở hai bên sườn của gò đất.
Cung tiễn thủ không ở trong bụi cỏ, im hơi lặng tiếng giống như không phải vừa rồi có tiễn như mưa kia tập kích, thậm chí cũng không có người biết được, trong đám cỏ ngãi đó có một người, ẩn núp bao nhiêu quân Hán.
- Đậu Lan, ngươi muốn cùng mỗ gia đấu một trận sao?
Âm thanh vang dội của Tào Bằng truyền đến, mang theo chút khinh thường.
- Không phải chứ, ta nhớ là Tào tướng quân hình như hơn hai mươi rồi mà, người này xem ra, dường như chỉ có mười mấy tuổi, sao có thể là Tào tướng quân được?
Lúc trước Tào Bằng ở Hồng THủy Tập, không ít người đã gặp qua.
Cho nên, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra, thiếu niên dưới thành, không phải là Tào Bằng.
- Bắc Trung Lang Tướng Tào Bằng...Khụ khụ khụ, tại hạ đệ tử Ngưu Cương.
- Ta phỉ nhổ!
- Con mẹ nhà ngươi sao lại không một lần nói hết, muốn lấy tính mạng Tào tướng quân khi đang ho sao? Chúng ta còn tưởng rằng, Tào tướng quân sẽ có yêu pháp nào đó.
Trên đầu thành, lập tức vang lên những tiếng than thở yếu ớt.
Tuy nhiên, cũng chỉ những người trên đầu thành nghe thấy. Lúc này, ai dám mở miệng quát mắng? Đừng nói là đệ tử Tào Bằng, cho dù là một quân Hán bình thường, cũng có thể mang một áp lực cực lớn cho bọn chúng. Tốt nhất là nhẫn nại một chút sẽ tốt hơn.
Gió thật lớn!
Gió Bắc gào thét, Ngưu Cương bị nghẹn ho khan liên tục, trong lòng thầm chửi không ngừng.
Y thay đổi giọng điệu, sau đó lớn tiếng nói:
- Nay tiên sinh nhà ta rất có đức, không đánh lòng để Hồng Thủy Tập trăm họ lầm than. Cho nên trả thiếu công tử của các ngươi về, để tỏ thiện ý. Khoảng cách giờ ngọ còn một canh giờ, nếu giữa trưa mà Hồng Thủy Tập vẫn hồ đồ không linh hoạt, thì thiên quân xuất động…Đến lúc đó, tắm máu Hồng Thủy, chó gà không tha, ngươi đừng có trách.
Nói xong, y vung tay lên.
Hai tên Hắc Mạo khôi ngô, lấy dây thừng trói lại, hình như một người là đại công tử Đậu Hổ, bị đẩy ra ngoài.
- Đậu công tử, đây là cơ hội lần cuối cùng.
Còn một canh giờ, chiến hay hàng, ngươi tự suy xét đi. Tiên sinh nhà ta hết lòng quan tâm giúp đỡ! Cái chết sắp ụp lên đầu, hối tiếc không kịp đâu.
Ngưu Cương nhìn Đậu Hổ, sau đó ngẩng đầu hướng về phía đầu thành phất phất tay.
- Nhớ kĩ, một canh giờ!
Y quay đầu ngựa, dưới sự vây chặt của quân Hán, chậm rãi hướng về phía đại doanh mà đi.
Để lại đám binh lính Hồng Trạch ở trên đầu thành ngây ra như phỗng cùng với Đậu Hổ ở dưới thành vô cùng xấu hổ và giận dữ.