Tào Tặc
Chương 452 : Năm Kiến An thứ chín
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Đại quân di chuyển, sẽ có rất nhiều chuyện lặt vặt.
Mặc dù Tuân Úc đã giải quyết đại đa số các vấn đề, nhưng Tào Tháo vẫn muốn sắp xếp một chút mới được. Ví như, binh quyền ở Hứa Đô sẽ do ai điều khiển? Hay các chuyện chính sự sẽ giao ai lo liệu? Nhiều vô số kể, nhìn qua dường như không nhiều nhưng sắp xếp lại cũng cực kỳ rườm rà. Cũng may, cùng với việc Hạ Hầu Uyên từ Sơn Đông trở về đã giúp cho an ninh Hứa Đô có thể bảo đảm.
- Hạ Hầu Uyên bái lạy Vệ tướng quân...
Xử lý xong thì trời đã tối muộn, Quách Gia đang chuẩn bị trở về thì bị Tào gọi lại.
Gã đi theo Tào Tháo vào trong thư phòng ở dãy nhà sau, thấy cách bài trí trong thư phòng hình như có một số thay đổi lạ.
Tháp ngồi và trường án trước kia đều không thấy nữa, thay vào đó là một bộ ghế bành và một án thư cao nửa người.
- Đây là món đồ mới được Hữu Học làm ra theo đồ gia dụng của người Hồ ở Hà Tây.
Sau đó, hắn sai người đưa tới một bộ, còn cả tám mươi cuốn tàng thư của Bá Dê Công trước đây. Nghe nói là Chiêu Cơ đọc thuộc rồi viết ra. Hắn phái người mua một số tỳ nữ ở Hứa Đô có thể đọc sách biết chữ, nói là muốn tặng cho Chiêu Cơ. Kha kha, nói cũng thật lạ, Chiêu Cơ lưu lạc nhiều năm nhưng lại không chịu quay về cố hương, mà chọn ở lại Hà Tây.
Khuôn mặt Tào Tháo vui cười rạng rỡ.
Còn chớp chớp mắt, ra vẻ ngươi hãy hiểu ý ta.
Quách Gia biết, Tào Tháo giữ gã lại, rất có thể là muốn thảo luận về chuyện của Tào Bằng.
Tuy nhiên Tào Tháo đã không mở lời trước thì Quách Gia cũng sẽ không chủ động nhắc tới. Vì thế gã cười ha hả nói:
- Tài tử giai nhân, câu chuyện được mọi người ca tụng nhất. Hữu Học có tài học hơn người, Chiêu Cơ lại tinh thông cả cầm kỳ thư họa. Họ ở bên nhau, cùng ở lại Hà Tây cũng là bình thường.
- Ha ha ha, lời Phụng Hiếu nói rất vừa lòng ta.
Tào Tháo cười xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
- Phụng Hiếu, gần đây có nghe được tin tức gì không?
- Dạ?
Quách Gia hơi sửng sốt, có gì đó không chắc bèn lắc đầu, hạ giọng nói:
- Gần nhất sức khỏe tại hạ không tốt, cho nên rất ít lưu ý chuyện bên ngoài.
Không phải ta không quan tâm, mà là sức khỏe của ta không tốt!
Tào Tháo cười:
- Ta lại nghe một số thông tin, nói Thương Thư thông minh, rất được lòng ta, có thể làm thế tử, phải không?
Con mắt dài nhỏ như chim ưng kia nhìn chằm chằm vào Quách Gia.
Trong đó ruộng cày ở Liêm Bảo là nhiều nhất, bởi vì huyện thành này đã được xây dựng xong, coi như chính thức đưa vào sử dụng. Còn huyện Hồng Thủy cũng hoạt động trở lại. Hồ Bảo và Phượng Minh Bảo phải bắt đầu lại từ đầu, trong khi đó Võ Bảo lại được cải tạo trên nền tảng của Hồng Thủy Tập. Toàn bộ Hà Tây đến giờ có ba vạn khoảnh ruộng cày, còn lâu mới đạt được yêu cầu mà Tào Bằng đặt ra.
Trong kế hoạch của Tào Bằng, tới cuối năm nay, quận Hà Tây phải đạt được sáu vạn khoảnh ruộng được cày bừa.
Tuy nhiên, cày ruộng không thể vội trong một chốc một lát được, số lượng lớn nô lệ sẽ coi xây dựng cải tạo thành trì là chuẩn, rồi sau đó mới bắt tay vào khai hoang. Tóm lại, nhiệm vụ năm nay của quận Hà Tây rất nặng. Nếu có thể thực hiện theo kế hoạch thì năm tới có thể tăng dân số lên bốn mươi vạn người. Việc này cần thời gian từ từ, càng đòi hỏi tới sự nỗ lực của đám Tào Bằng.
Đón lấy chiếc khăn ướt từ tay Bộ Loan, Tào Bằng lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Việc nhà nông còn vất vả hơn cả luyện võ.
Mới cày một khoanh ruộng đã khiến Tào Bằng thở hồng hộc...
Thái Diễm dẫn theo Chân Mật đứng trong đám đông, nhìn động tác ngốc nghếch của Tào Bằng mà không kìm nổi bật cười ha ha. Chân Mật cũng muốn cười nhưng lại không dám. Suy cho cùng, bây giờ nàng vẫn chỉ là một tù bình, hoàn toàn khác so với thân phận của Thái Diễm. Từ sự hoảng loạn lo sợ ban đầu lúc bị bắt tới Hà Tây đến giờ đã dần dần bình tĩnh lại, Chân Mật lâu dần đã quen.
- Tiểu Loan, Tiểu Hoàn. Hai năm nữa, nơi này nhất định sẽ trở thành một viên minh châu của Mạc Bắc, các ngươi tin không.
Đứng trên đầu ruộng, Tào Bằng hăn hái phấn chấn, tay chỉ ra ngoài đồng, thể hiện khí khái giang sơn.
Lúc này, Bàng Thống vừa đón lấy cái cày, một phút không cẩn thận đã ngã lăn trên đất, bộ dạng vô cùng ngốc nghếch.
Đám người Bộ Loan, Quách Hoàn bật cười to.
Còn Tào Bằng cũng là lắc đầu, nói với Tào Chương đang theo sát bên cạnh hắn:
- Nhìn thấy chưa, ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có Trạng Nguyên, muốn làm một kẻ chân đất ưu tú cũng không phải là chuyện đơn giản vậy.
- Tiên sinh, Trạng Nguyên là cái gì?
- Hừm.
Tào Bằng đột nhiên ý thức được, hình như hắn đã bỏ qua việc gì đó.
Cách gọi Trạng Nguyên dường như còn chưa xuất hiện trong thời đại này. Hắn nghĩ một lát nhưng không lên tiếng giải thích, mà đẩy Tào Chương nói:
- Tử Văn, ngươi cũng qua thử đi để ta xem bản lĩnh cày ruộng của ngươi thế nào?
Hình như ta cứ quên mất chuyện gì đó?
Thế nhưng rốt cuộc là cái gì?
Trong lúc Tào Bằng đang miên man suy nghĩ thì từ xa một con chiến mã bay như tên bắn tới.
- Công tử, Hà Đông chiến báo. Cao Can dẫn bộ binh tập kích Hà Đông, Vệ Ký tướng quân đã xuất binh đi dẹp, xin công tử hãy đề phòng.