Tào Tặc
Chương 475 : Vân động (mây di chuyển) (phần 2)
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Hứa Đô, Tư Không phủ.
Tuy là tam phục, nhưng ở trong Tư Không phủ, không hề có chút cảm giác lo lắng, thậm chí còn làm người ta thấy có phần lạnh run.
Hoàn phu nhân dường như cũng không có gì thay đổi lắm, vẫn như làm rung động lòng người.
Thời gian, vẫn chưa lưu lại nhiều dấu tích trên mặt nàng. Ngược lại, cùng với sự tôi chảy của thời gian, Hoàn phu nhân càng ngày càng đẹp, giống như một viên mật đào hoàn thiện, làm người ta nhìn thấy là không kìm nổi, chỉ muốn bổ nhào tới, hung hăng giành lấy.
Hoàn Bình cung kính đứng khoanh tay, thuật lại tất cả những lời Tào Bằng dặn dò từ đầu đến cuối.
Hoàn phu nhân lắng nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong, sắc mặt có vẻ vui mừng.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Ồ, Tào tướng quân sau cùng còn nói, lời ta nói ra, ngươi nghe, không thể để người thứ ba biết.
Hoàn phu nhân thuận miệng nói:
- Đây là điều đương nhiên.
Tuy nhiên, trong lòng nàng chợt khẽ xao động, đôi mắt đột nhiên lóe sáng.
Ta nói ra, ngươi nghe, không thể để người thứ ba biết.
Đây vốn chỉ là một câu dặn dò vô cùng bình thường, nhưng vào lúc này, lời nói ra dường như lại không hề bình thường.
- Hoàn Bình, đi đường cũng vất vả rồi, đi nghỉ ngơi chút đi.
- Vâng!
Sau khi Hoàn Bình rời khỏi, Hoàn phu nhân bỗng đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh cửa.
Chỉ thấy bóng dáng Hoàn Bình biến mất sau cánh cửa nhỏ ở giao viện. Trong mắt Hoàn phu nhân lộ ra chút sát khí, chợt lại có phần không đành lòng, trên mặt dường như có chút do dự. Ý tứ những câu nói của Tào Bằng, nàng đã hiểu rõ…
Nếu là lúc bình thường, những lời đó không đáng quan tâm.
Nhưng đây chính là bí mật liên lạc, hiển nhiên là không thể để người khác biết được.
Người có thể hiểu được việc này, là bản thân nàng, Tào Bằng, còn có cả Hoàn Bình, tổng cộng có ba người. Tào Bằng biết rõ Hoàn Bình chính là tâm phúc, còn cẩn thận dặn dò một câu: Không thể để người thứ ba biết. Ý tứ đó, chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao?
Hoàn phu nhân, Hoàn Bình, còn có Tào Bằng, trong ba người có một người phải chết.
Người này không thể là Hoàn phu nhân, cũng không thể là Tào Bằng, như vậy người phải chết, chẳng phải đã quá rõ ràng?
Chỉ khi Hoàn Bình chết… mới thật sự là “không để người thứ ba biết”.
Nhưng, Hoàn Bình theo nàng đã nhiều năm…
Trong mắt Hoàn phu nhân hiện lên một chút vẻ đau đớn, cắn môi một cái, như đã hạ quyết tâm.
Thời gian, đang trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt, đã gần đến đầu thu, quận Hà Tây sắp đón vụ thu hoạch vào mùa thu.
Tĩnh mịch như tờ, như bãi biển lúc hoàng hôn, uy phong… nhấp nhô như cuộn sóng… Nhìn những ánh sáng màu vàng kim đó, Tào Bằng đứng trên lầu cổng thành huyện Hồng Thủy, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ. Hà Tây sắp vượt qua thời kỳ khó khăn nhất. Một năm nay, hắn đã tập trung đầu tư vào quận Hà Tây tỉ tỉ đồng? Tiền lời Hải Tây hai năm gần như bị hắn lấy dùng hết vào đây, nên mới có vụ thu hoạch Hà Tây như ngày hôm nay. Trên thảo nguyên, truyền đến tiếng hát du dương. Trời trong xanh, mây trắng vẩn vơ, cùng sắc vàng óng ánh trải rộng khắp nơi này tạo thành một bức họa cực mỹ, khiến lòng hắn vô cùng hứng khởi.
- Công tử, đây là gì?
Tào Bằng nhìn lướt qua, mắt hơi xúc động.
- Than chì?
- Đúng vậy… Thời gian trước, khi Cảnh Quân tuần tra ở thị trấn Tây Bắc, chính là khi công tử tiêu diệt rừng hoa cúc của Thạch Khôi, thì phát hiện loại than chì này. Tuy nhiên, dường như có chút không giống với than chì mà lúc trước chúng ta từng thấy.
- Không giống?
Tào Bằng đứng lên, đi đến cạnh cái sọt đó, đưa tay vào trong lấy ra một vật màu đen tuyền.
- Than cốc?
Tào Bằng nhận ra, vật màu đen tuyền này không phải than chì bình thường, mà là than cốc.
Hoàng Hoa Lâm làm sao lại xuất hiện loại này?
Trong trí nhớ của Tào Bằng, than cốc dường như phải trải qua gia công mới có thể thành. Nhớ hồi còn nhỏ, quê hắn cũng có một nhà máy luyện chế than cốc.
Nói điều kiện là phải ngăn than bùn cách khí, đun nóng đến khoảng một nghìn độ, sau khi để khô ráo, nhiệt giải, nóng chảy, dính kết, cô đặc và gom lại, cuối cùng mới có thể thành than cốc. Quá trình này, gọi là luyện than cốc ở nhiệt độ cao, hay là radium khô ở nhiệt độ cao.
Thứ này, qua lò cao trị luyện là điều kiện không thể thiếu.
Kỳ thật, từ thời Hán, người ta đã phát hiện ra than đá.
Chỉ có điều khi ấy rất nhiều người không hề nhận thức được, đã từng có người thỉnh giáo cao tăng chùa Bạch Mã, nói cái này gọi là “Kiếp khôi chi khôi”.
Cổ nhân, tôn kính thiên địa, tôn kính qủy thần.
Cũng không dám trắng trợn tiến hành khai thác. Chỉ có điều tại nơi than đá lộ ra đó, nhặt được thì sử dụng mà thôi, cho nên không tính là phổ biến.
Tào Bằng đặt cục than cốc vào trong giỏ, ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:
- Tử Sơn, tìm Cảnh Quân đến đây, bảo anh ta dẫn ta đi xem qua Hoàng Hoa Lâm.
- Vâng!
Cảnh Quân, hiện giờ là binh quân Tào ở huyện Hồng Thủy, dưới quyền Lý Kỳ.
Tào Bằng và huynh đệ Bàng Đức vội vàng đi xuống thành lâu, quân sĩ đã chuẩn bị sẵn ngựa.
Hắn nhảy lên ngựa, vừa định rời đi thì nghe thấy những âm thanh ồn ào hỗn loạn từ phía cổng thành truyền đến…
- Chúng ta là gia quyến của Tào tướng quân, sao lại ngăn cản, không cho vào thành?
Tào Bằng nghe thấy ngẩn ra.
Gia quyến của hắn?
Chẳng lẽ là mấy người Nguyệt Anh đã đến? Không thể nào! Lúc trước các nàng còn sai người đưa tin, nói là không thể tới. Những người này, là từ đâu đến?
Hắn đưa mắt nhìn về phía cổng thành…