Tào Tặc
Chương 481 : Thiên hạ lớn bao nhiêu?
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Chu Vũ sau hai năm, tức năm thứ ba Võ Tắc Thiên chính thức lên ngôi, Đường Tùng trải qua một ngàn ba trăm năm đã trở lại chăm chỉ quá đến mức chết vì lao động.
Võ Tắc Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi, Thái Bình công chúa, Vi Hoàng hậu, An Lạc Công Chúa..dung mạo ai cũng xinh đẹp, dã tâm ai cũng bừng bừng, đây thật là một thời kỳ nữ nhân huy hoàng chưa từng có trong lịch sử Trung Quốc.
Say nằm trong núi, quyền nghiêng thiên hạ!
Đường Tùng hưởng thụ cuộc sống cuộc sống Đại Đường tốt đẹp như thế nào mà sau khi luân hồi tâm tình thay đổi nhiều như vậy.
Nhìn ánh mắt đang chờ đợi của Tào Chương, Tào Bằng thật không biết nên trả lời như thế nào.
Từ lúc Tào Xung bái sư đến nay, hắn vẫn luôn chờ đợi một ngày nào đó Tào Xung có thể kế thừa sự nghiệp của Tào Tháo. Về mặt này nhiều hoặc ít hoặc nhiều có sự mờ ám của tư lợi. Ngoài Tào Xung là học trò của hắn ra, điều quan trọng hơn là bởi vì tuổi Tào Xung còn nhỏ nhưng không gian phát triển nhiều hơn Tào Phi. Không thể phủ nhận Tào Phi cũng ưu tú xuất sắc, nhưng sau lưng y lại có bối cảnh thế gia quá sâu, hoàn toàn không phải những kết quả mà Tào Bằng muốn nhìn thấy. So với những điều này, Tào Xung đơn thuần hơn rất nhiều, càng dễ dàng uốn nắn. Lại thêm Hoàn phu nhân cố ý lôi kéo cũng khiến cho Tào Bằng đứng về phía Tào Xung.
Nhưng, Tào Phi đã chết!
Nếu Tào Chương thật sự tranh chấp với Tào Xung thì hắn nên lựa chọn thế nào?
Tào Chương rất chân thành và cũng rất thẳng thắn.
Cũng cùng là học trò của Tào Bằng, Tào Chương cho tới nay là một thiếu niên nhiệt huyết đem lại ấn tượng cho Tào Bằng. Nếu hắn kế thừa sự nghiệp của Tào Tháo thì cũng là một sự lựa chọn rất tốt. Chỉ có điều Tào Chương vẫn chưa biểu lộ ra ý tưởng này.
Sau một lúc lâu trầm ngâm, Tào Bằng đột nhiên nói:
- Tử Văn, đây là suy nghĩ chân thật của ngươi à?
-Dạ?
Tào Chương hơi do dự.
Tào Bằng cười một chút, đứng lên nới với Tào Chương:
-Tử Văn, hãy đi theo ta.
Hắn dẫn Tào Chương đi vào thư phòng, sau khi thắp sáng những ngọn đèn, trên án thư mở một tấm giấy trắng và đặt bút lên…
Ngẫm nghĩ một chút, Tào Bằng đột nhiên nói với Tào Chương vẻ mặt đang khó hiểu::
-Tử Văn, người ta thường nói tranh giành Trung Nguyên.
- Ta muốn hỏi ngươi Trung Nguyên này rốt cuộc rộng bao nhiêu? Ngươi biết không?
Tào Chương không chút do dự trả lời:
- Trung Nguyên có chín châu!
- Tốt lắm!
Tào Bằng đề bút trên giấy vẽ ra hình dạng của chín châu, rồi sau ra hiệu nói Tào Chương lại đây:
- Đây là Trung Nguyên đúng không?
- Hình như là vậy…nhưng hơi nhỏ đi rồi.
- Hả?
Tào Bằng đột nhiên mặt đỏ tía tai.
Từ đó đến nay, ở Lương Châu ngoài trừ quận Trương Dịch ra, còn có một huyện Trương Dịch, là chịu sự quản lý của quận Võ Uy.
Vị trí huyện Trương Dịch, ước chừng ở khu đông nam Lương Châu thành Võ Uy, vị trí tương đối vắng vẻ.
Hai năm từ sau khi Hán Vũ Đế Nguyên Đỉnh thiết lập Võ Uy đến thời kì Đông Hán, quận Võ uy tổng cộng có ba mươi huyện lị. Trương Dịch thì nằm ở miền nam của Loan Điểu ( phía bắc của đập chứa nước sông Tây Doanh Tây Nam khu vực Kinh Châu thành Võ Uy), thế chia ba với Thương Tùng, hình thành một trạng thái ăn khớp với nhau cực kỳ đặc biệt. Tuy nhiên, từ khi bạo động dân tộc Khương những năm cuối thời Đông Hán, nhất là sau khi Mã Đằng chiếm lĩnh huyện Võ Uy, huyện Trương Dịch dần dần bị lơ là, cho nên không bố trí quan lại, không có nơi trú binh, hình thành một khu vực người Khương Hán sống cực kỳ hỗn loạn, dần dần nơi đó bị rơi vào quên lãng.
Dân số nơi này với quận Võ Uy vốn quan hệ rất thưa thớt.
Mà sự thiết lập của huyện Trương Dịch lúc đầu là để chống lại người Khương Hồ. Nhưng quan hệ giữa Mã Đằng và người Khương lại là hai bên dựa vào nhau mà tồn tại. Kể từ đó, phạm vi của huyện Trương Dịch cũng sẽ thể hiện không quan trọng và thiết yếu như thế nữa!
Sau khi Tào Bằng chiếm quân Võ Uy, tuy được Thành Công Anh Triệu Ngang nhắc nhở để hắn biết sự tồn tại của huyện Trương Dịch, nhưng do nhiều nguyên nhân, Tào Bằng hoàn toàn không muốn nóng lòng đánh chiếm huyện Trương Dịch, mà là vẫn duy trì tình trạng vốn có của nó. Dù sao từ sau Trung Bình, huyện Trương Dịch thuộc vùng không ai quản lý, người Khương Hán sống lộn xộn. Phần đông người Khương sống ở vùng này, nếu như cưỡng ép để thu về, rất có thể sẽ kích động cảm xúc người Khương vùng đó, dẫn đến nảy sinh người Khương bạo động lần thứ hai.
Đây cũng là một nhân tố lớn mà vì sao Tào Bằng lúc này đi tới quận Trương Dịch gặp mặt Tô Tắc.
Hắn hy vọng mượn cách làm này để mở ra con đường thương mại Tay Vực, dần dần lấy lòng bộ tộc Khương, kế tiếp mới đi khống chế huyện Trương Dịch.
Chẳng qua, dường như hắn đã chậm một bước.
Mã Siêu đã đi trước một bước chiếm lấy huyện Trương Dịch, quả là ngoài dự liệu của Tào Bằng.
Huyện Trương Dịch một khi mất, thì có nghĩa là mất một trạm đầu cầu lô cốt ở ngoài cổng Đại Nam quận Võ Uy. Mặc dù có Loan Điểu và Thương Tùng có thể làm bức tường chắn nhưng nếu để Mã Đằng chiếm cứ Trương Dịch thì sớm muộn gì cũng làm cho quận Võ Uy bị hỗn loạn.
Lực ảnh hưởng của Mã gia ở Tây Lương không hề nhỏ…
- Triệu huyện lệnh và quân sư bọn họ sẽ sắp xếp như thế nào?
Người đưa tin vội vàng trả lời:
- Nay Bàng Quân sư đã đi Thương Tùng, Phan Chương đitụ hợp với người Khương; Từ quân sư và Diêm Hành tướng quân thì dẫn bộ đi tới Loan Điểu, chống lại công kích của Mã Siêu. Thành huyện lệnh và Đặng Phạm tướng quân ở huyện Võ Uy chỉnh đốn và sắp đặt binh mã, Hạ Hầu tướng quân thì dẫn bộ tập kết ở bãi Phượng Minh. Triệu Huyện lệnh thì ra lệnh chi ti chức đi tới Nhật Lặc báo tin tướng quân, xin tướng quân nhanh chống ra quyết định.
Nhìn cách sắp đặt này thật là cẩn thận.
Nhất là để Diêm Hành xuất binh đánh Mã Siêu ở Loan Điểu, không thể nghi ngờ rất hợp lý...
Người Khương trọng dũng sĩ, nay quận Võ Uy người có thể chống lại Mã Siêu, ngoài Tào Bằng và Bàng Đức ra, sợ rằng cũng chỉ có Diêm Hành Diêm Ngạn Minh thôi. Diêm Hành ở Lương Châu rất có uy danh, có thể ổn định lòng dân. Mà Từ Thứ giỏi về trận pháp, tinh thông dã chiến, y và Diêm Hành liên kết quả là một lựa chọn tốt. Có Bàng Thống ở Thương Tùng cũng có thể ngăn cản viện binh của Kim thành.
Nhưng không biết vì sao Tào Bằng luôn cảm thấy Mã Siêu lúc này đột nhiên tấn công Trương Dịch, hình như có chút kỳ lạ.
- Lệnh Minh!
- Có mạt tướng
Tào Bằng sau một lát suy nghĩ thì nói một cách nặng nề:
- Lập tức thu xếp hành trang, chúng ta trong đêm khỏi hành đi Loan Điểu.