Tào Tặc

Chương 485 :

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Sau một hồi hỗn chiến, sắc trời đã tối.



Dưới thành Loan Điểu, đèn đuốc sáng trưng, cũng là lúc Tào Bằng sai người dọn dẹp chiến trường, thu gom thi thể của quân Tào. Trận chiến này quân Tây Lương chết hàng trăm người, mà quân Tào cũng tử thương hơn trăm. Tổng thể mà nói, tỉ lệ một phần tư thật ra đã có thể làm Tào Bằng vừa lòng, chẳng qua Bạch Đà binh cũng có sáu người tử trận, hơn mười người bị thương, nên Tào Bằng vẫn cảm thấy không vui.



Thi thể của binh Tây Lương, cũng cùng được thu dọn.



Nhưng Tào Bằng cũng không phí quá nhiều tâm tư vào những thi thể này, theo tập tục của người Khương, đem thiêu thi thể. Tuy là mùa thu, trời trở lạnh, nhưng những thi thể này nếu không xử lý đúng lúc, tất nhiên sẽ tạo thành phiền toái lớn.



Tào Bằng thật không hy vọng đầu xuân năm sau, Loan Điểu sẽ biến thành một tòa tử thành.



Giờ Tuất, Từ Thứ truyền tin đến, đã dẫn quân bình an vượt qua Lư Thủy, dự tính sẩm tối sẽ đến bãi Lư Thủy.



Tất cả đều ở trong sự kiểm soát của Tào Bằng, cuối cùng hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.







Sau khi làm xong việc, đã đến giờ Sửu. Tào Bằng mệt mỏi trở về phòng, ngả lưng lên giường nhỏ, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.



Giao chiến với Mã Siêu, có chút mất sức.



Tuy sau cùng thắng, nhưng Tào Bằng lại không cảm thấy vui.



Sự dũng mãnh của binh Tây Lương vẫn còn làm hắn kinh ngạc…? Toàn quân tan rã, vẫn có thể duy trì trận hình không loạn, chứng tỏ lực khống chế của Mã Siêu quả thật rất giỏi. Ít nhất, so với lúc trước giao đấu với Mã Thiết ở Thủy Tang, lực Mã Siêu nám trong tay, đã vượt xa Mã Thiết. Đồng thời, Tào Bằng cũng cảm thấy được, Mã Siêu công kích Loan Điểu, chắc chắn có dụng ý khác.



Từ hành động vây mà không đánh của Mã Siêu có thể thấy, y lần này phần lớn là vì hãm chân Võ Uy, chứ không phải muốn cướp lấy…?



Như vậy, ý đồ của Mã Đằng, cũng lại càng rõ ràng.



***



Tào Bằng kinh ngạc nhìn người trước mặt hắn, trong lòng đầy sự nghi hoặc.



Một người trung niên to lớn mạnh mẽ, như hắc thiết giáp, đứng trước mặt hắn cười ha hả, trong mắt lộ ra vẻ hiền lành.



- A Phúc, trời sắp lạnh rồi, chú ý giữ gìn sức khỏe.



Vương Mãnh căn dặn Tào Bằng.



Những lời như thế này, khi Tào Bằng còn nhỏ, lúc còn ở trong núi Trung Dương, Vương Mãnh nói thường xuyên.Tào Bằng khi đó, người yếu lại nhiều bệnh, mỗi khi thời tiết chuyển lạnh, tất nhiên bệnh sẽ tái phát. Mỗi lần phát bệnh, đều là Vương Mãnh và Tào Cấp thay nhau cõng hắn, đi từ trấn Trung Dương thẳng đến Vũ Âm tìm thầy thuốc. Vương Mãnh khi đó, nhìn rất cao lớn, mạnh mẽ và cường tráng. Nhưng chỉ chớp một cái, ông ta dường như đã già đi rất nhiều, trên mặt đã có những dấu tích của thời gian.



Ngẫm lại một chút, từ sau khi rời Hứa Đô, Tào Bằng đã không còn giống trước đây, không còn bịn rịn quyến luyến Vương Mãnh?...



Nhưng tình cảm trong lòng, lại không hề thuyên giảm.



Tào Bằng vội vàng nói:



- Bác Mãnh, bác yên tâm, cháu hiện tại rất khỏe, cũng rất tốt.



- Ha ha, đúng vậy, A Phúc nhà ta đã lớn rồi.



Vương Mãnh nói xong, đưa tay khoác áo lên vai Tào Bằng.



- Sau này, cần giúp đỡ Hổ Đầu, nó rất nghe lời cháu.



- Vâng ạ, đó là điều đương nhiên.



- A Phúc à, bác sau này không cách nào giúp cháu được nữa, hết thảy đều phải dựa vào cháu…?
Tào Bằng đứng ở cửa hiên, ngón tay khẽ gõ nhịp trên lan can, lẩm bẩm:



- Bá Đạo kiên cường, Bàng Thiết dũng mãnh, hai người này nếu tới Lâm Thao, vậy có thể yên tâm?... Ừm, cần phải cử người tới Trường An, nhắc Vệ tướng quân cẩn thận hơn.



Nghĩ đến đây, Tào Bằng thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ trán.



Trời sáng rồi…



Mặt trời đỏ ửng từ từ dâng lên, ánh sáng chiếu rộng khắp nơi.



Tào Bằng khoác áo choàng đầy sương, dẫn Bàng Minh ra khỏi huyện nha.



Trận ác chiến với Mã Siêu ngày hôm qua, chắc chắn y sẽ không phục. Vì để thu hút sự chú ý của Mã Siêu, yểm trợ Từ Thứ và Diêm Hành thuận lợi chiếm bãi Lư Thủy trước, Tào Bằng quyết định, hôm nay chủ động phản công, làm phiền Mã Siêu.



Mấy ngày nay, đều là Mã Siêu khiêu chiến.



Hiện tại, cũng nên là hắn ra tay, chèn ép một chút sự kiêu ngạo của y.



Hắn vừa chuẩn bị ra thao trường khởi binh, thì thấy Cảnh Lâm hớt hải chạy tới trước mặt.



- Chủ công, vừa nhận được tin của thám mã, Mã Siêu đêm qua đã dẫn binh lui hai mươi dặm, hình như có ý muốn trở về huyện Trương Dịch.



- Hả?



Tào Bằng nghe thấy, không khỏi kinh ngạc.



Mã Siêu lui quân?



Không đúng, đây không phải phong cách làm việc của Mã Siêu… Lẽ nào, y đã phát hiện ra hành tung của Từ Thứ và Diêm Hành?



Không thể nào!



Nếu Mã Siêu cảm thấy được ý đồ của hắn, ắt phải chuyển về hướng tây, chứ không phải hướng nam.



Hành động này của Mã Siêu quả thật có phần vượt ngoài sở liệu của Tào Bằng. Y lui binh lúc này, lại có mưu đồ gì?



Tào Bằng trầm ngâm một lát.



- Vân Hạc, ngươi lưu lại thành.



An Bình, lập tức khởi binh, cùng ta rời thành. Ta muốn biết Mã Siêu lần này là có dụng ý gì.



***



Thạch Thao ở trong đại sảnh hồi hộp, sắc mặt có chút căng thẳng.



Anh ta vừa nhận được tin! Trương Lỗ Hán Trung đảm nhiệm chức đại tướng, dẫn tám nghìn tinh binh, bỗng nhiên xuất quân từ Hán Trung, đánh chiếm quận Võ Đô. Trương Lỗ xuất binh lúc này, không khỏi có chút khác thường. Liên tưởng đến loạn lưỡng Khương, trong lòng Thạch Thao lập tức xuất hiện dự cảm xấu, tình hình dường như có chút bất thường.



Anh ta gọi người hầu cận, chuẩn bị cử người đi Khương Đạo, nhắc nhở Vương Mãi chú ý cẩn thận động tĩnh hai bên.



Nhưng đúng lúc này, một gã khắp người toàn máu, mình đầy thương tích, được tùy tùng dẫn tới, lảo đảo tiến vào.



- Thạch Lâm Thao, việc lớn không tốt, Mã Đằng tập kích Hà Quan, binh của Vương đô úy bại Bạch Thạch, bị Mã Đằng vây, khẩn cầu viện binh.



Thạch Thao ngẩn ra, bút tuột khỏi tay, không nói nên lời…