Tào Tặc

Chương 492 :

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Mã Siêu dẫn quân đóng ngoài thành, cũng không trụ ở trong thành.



Tuy rằng thành Doãn Ngô nhìn qua thì có vẻ là một thành xa hoa, trên danh nghĩa nó thuộc về Mã gia, nhưng Mã Siêu lại không hề có lòng trung thành. Gia tộc đó, cũng không phải là nhà của y. Nhà của y là ở Võ Uy, ở Cô Kì chứ không phải là ở Doãn Ngô.



Phụ thân không có mặt, tiểu đệ cũng không.



Thê tử và muội muội đang trong tay Tào quân, hiện giờ sinh tử chưa rõ.



Một tòa thành trống rỗng, cực kì lạnh lẽo. Tuy rằng Phí Ốc trong phủ có rất nhiều nô bộc, gia đinh, nhưng Mã Siêu thấy, chung quy đó cũng chẳng phải nhà của y. Cùng với họ ở lại trong thành, chẳng bằng một mình hạ trại ngoài thành.



Lần này y tới Doãn Ngô, dẫn theo ba trăm thân vệ.



Ở giữa một tiểu doanh, dường như càng thoải mái và tự do hơn.



Đêm đó, Hồ Tuân tới báo danh, Mã Siêu sắp xếp y làm hầu cận của mình.



Trong hai ngày sau đó, y không ngừng thúc giục Phí Ốc, cuối cùng trong hai ngày đầu, đã có được quyết định của Phí Ốc.



Ngày mai, cống lương.



Đây là một tin tốt, cũng không biết vì sao, Mã Siêu cảm thấy không được vui.



Trái lại, trong lòng Mã Siêu có một cảm giác không được thoải mái. Nguyên nhân, y không rõ, chỉ cảm thấy không nỡ.



- Mã Ngoạn hôm nay vào thành?



- Ừ!



Mã Siêu có chút nghi hoặc, không hiểu Mã Ngoạn tại sao lúc này đột nhiên tiến vào trong thành Doãn Ngô. Tuy nhiên cũng tốt, y và các tướng trong thành quan hệ không được tốt cho lắm. Mã Ngoạn vào thành, lại không được tự nhiên cho lắm. Vấn đề có thể là, tại sao trong lúc này Mã Ngoạn lại vào thành? Mã Siêu nghĩ không ra, trong lòng nghi ngờ, càng lúc càng sâu sắc.



- Phí Chủ Bộ đã gom góp được lương thảo chưa?



Hồ Tuân hồi đáp:



- Hình như đã gom góp được một ít…Hôm nay lúc vào trong thành, nhìn những chiếc xe ngựa đi vào, có lẽ đó là xe chở lương thảo. Tuy nhiên, mặt trên đã dùng vải che, cho nên không thấy rõ. Lớn như vậy cũng tấm hai trăm hai xe lương. Ta có lén lút hỏi kẻ coi thành, nghe nói là Phí Chủ Bộ đang chuẩn bị lương hướng cấp cho chúng ta.



- Vậy là tốt rồi!



Mã Siêu thở phào nhẹ nhõm.



Không cần biết thế nào, lương thảo đã có.




Mã Siêu cũng không dám chần chừ, xoay người ngồi lên ngựa.



Lúc này, xe bò kia đã tới gần, làm gì có lương xe nào, rõ ràng là chuyên chở đầy cỏ cây khô. Đám bò kéo xe, bị ánh lửa làm cho kinh hãi, như điên loạn, xông về phía đám người Mã Siêu. Mã Siêu ghìm cương ngựa, đại thương rung lên, đột nhiên đâm ra, nhắm chính đầu một con trâu hỏa ngưu. Chỉ thấy hai chân y dẫm trên cương ngựa, ở trên lưng ngựa đột nhiên phát lực. Trong tiếng kêu lớn, hỏa ngưu bị Mã Siêu đâm cho ngã trên mặt đất.



Những hỏa ngưu phía sau theo đó mà ầm ầm ngã xuống, đốm lửa văng khắp nơi.



Những hỏa ngưu khác bị bụi tro trên đất đốt cho kinh hãi, càng trở lên điên cuồng, không muốn bị khống chế.



Cũng may, đàn hỏa ngưu cũng không tiếp tục hướng phía tiểu doanh mà lao tới, chúng chạy quanh bốn phía.



Có một số hỏa ngưu bị thiêu đốt bởi ngọn lửa, kéo chiếc xe cỏ hung hăng lao vào hàng rào tiểu doanh.



Chỉ nghe tiếng nổ vang, tường tiểu doanh lập tức bị sụp đổ.



Một đám khác, vọt vào giữa doanh địa, lập tức lăn lộn trong tiểu doanh.



Mã Siêu tức giận trên ngựa kêu to:



- Phí Ốc, sớm biết ngươi không đáng tin, hôm nay sự việc này là muốn làm phản sao?



Sự tình tới nước này đã vô cùng rõ ràng.



Phí Ốc làm phản.



Mã Siêu tuy rằng không biết tại sao Phí Ốc lại làm phản, nhưng lại không thể không thừa nhận, trò này của Phí Ốc rất khá.



Trước thì trấn an y, sau đó vào thời điểm vận chuyển lương thảo, lại đánh lén bằng một trận hỏa ngưu.



Nếu không phải là Hồ Tuân nhìn ra sơ hở, nói không chừng lúc này Mã Siêu đã bị ngập trong nguy hiểm. Tuy nhiên, dù sao cũng trải qua hàng trăm trận đánh, xuất thân là đại tướng xuất sinh nhập tử, Mã Siêu rất nhanh bình tĩnh lại, phóng ngựa phi nhanh, vọt qua đám hỏa ngưu trận vào làm sương mù dày đặc phía sau. Y biết, Phí Ốc còn có chiêu khác phía sau. Cái gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế có lẽ là thật.



Đúng lúc này, chợt nghe trong màn sương mù dày đặc, truyền đền một tiếng hí quen thuộc.



So với tiếng ngựa hí thì âm thanh đó giống tiếng rồng gầm hơn. Mã Siêu không khỏi run sợ, vội vàng ghìm cương ngựa. Trong nháy mắt khi y ghìm ngựa, một con sư hổ thú, trong màn sương mù lao tới. Ngồi trên là một viên đại tướng, thân mặc áo giáp, thắt lưng sư man, tử kim quan bó buộc trong gió lay động, trong tay là cây Phương Thiên Họa Kích, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, giống như rồng nước vô cùng hiên ngang…



- Mã Mạnh Khởi, tên chó chết.



Lập tức đại tướng kia quát lớn:



- Tào Bằng ở đây, đã đợi ngươi từ lâu.