Tào Tặc
Chương 500 :
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Vào thời Tam Quốc, Mã Đằng cũng được coi là một viên tướng dũng mãnh.
Ít nhất trong các trò chơi của hậu thế, nhân vật này có chỉ số tấn công cũng phải trên chín mươi. Theo quan điểm của Tào Bằng, Mã Đằng đã bước một chân vào hàng ngũ võ tướng siêu bậc nhất. Tuy nhiên cùng với tuổi tác tăng lên, khí lực suy thoái. Mã Đằng đã qua ngũ tuần, rõ ràng yếu đi rất nhiều so với Mã Đằng thời trẻ tung hoành ở Tây Lương.
Nhưng tính khí cao ngạo trong con người hắn chưa bao giờ suy giảm.
Cùng với sự nghiệp không ngừng lớn mạnh, tuổi tác tăng lên thì tính khí đó càng thêm mạnh mẽ.
-Tiểu tặc ức hiếp ta quá đáng.
Mã Đằng không thể kìm nén cơn giận, suýt nữa lại hôn mê.
-Người đâu, đưa thương, chuẩn bị ngựa cho ta, lão phu phải lấy mạng chó của tên tiểu tặc ấy.
-Chủ công không được!
Các tướng lĩnh Tây Lương hoảng sợ.
Đừng đùa nữa, lão gia bộ dạng như thế còn muốn ra trận giết địch sao? Nhìn ngài thế này thì một tiểu tốt cũng có thể thắng người, chưa nói gì đến giao chiến với Tào Bằng. Tào Bằng lợi hại như thế nào? Thật ra trong lòng các tướng lĩnh Tây Lương không rõ lắm. Cũng khó trách, thời điểm Tào Bằng đánh chiếm Võ Uy, bọn họ đang ở Kim Thành.
Còn khi Tào Bằng giao chiến với Mã Siêu, bọn họ đang bận chinh phạt Lũng Tây.
Chỉ là nghe nói Tào Bằng rất lợi hại, có thể tai nghe là giả, mắt thấy là thật…..Trong lòng đa số các võ tướng Tây Lương, Tào Bằng có thể lợi hại nhưng cũng không mơ hồ như trong truyền thuyết. Cái gì mà Lã Bố đích thân truyền dạy. Cái gì mà Lã Bố đem công lực cả đời để lại cho? Ai cũng biết, Lã Bố chết trong tay Quan Vũ. Còn Tào Bằng khi đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con, làm sao có thể được Lã Bố thân truyền? Đôi khi là như thế, những chuyện được truyền lại quá mơ hồ cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ. Ít nhất ở trong lòng các tướng Tây Lương lúc này, võ công của Tào Bằng có lẽ cũng chỉ bình thường thôi.
Nếu Mã Đằng mạnh khỏe thì không ai có thể ngăn được y.
Lúc này, nếu Mã Đằng có thể cưỡi ngựa ra trận lấy mạng của Tào Bằng, đối với các tướng lĩnh Tây Lương mà nói, đây hẳn là chuyện rất tốt…
Nhưng vấn đề ở chỗ, tình trạng hiện giờ của Mã Đằng thì cưỡi ngựa còn không nổi nói gì đến chuyện đánh nhau.
Cho nên các tướng đều ngăn cản.
Một viên tướng lớn tiếng nói:
-Chủ công, người ta nói, giết gà cần gì dùng đến dao mổ trâu? Tên tiểu tặc kia chỉ là hữu danh vô thực thôi, tiểu tướng nguyện thay mặt chủ công xuất chiến, đem đầu tên tiểu tặc ấy dâng cho chủ công.
Mã Đằng vừa nhìn thấy người này, lập tức mừng rỡ.
Tên võ tướng này là Thạch Tu, nguyên là một mã tặc ở Trương Dịch.
Người này nhảy xuống ngựa, thân cao gần hai thước, vai rộng, to lớn. Hắn cầm một thiết chùy dài, rất dũng mãnh. Trong các tướng lĩnh Tây Lương, người này đúng là một mãnh tướng dưới tay Mã Đằng.
Mã Đằng kinh hãi, thất thanh hô.
Chỉ thấy Vương Hổ miệng mấp máy như muốn nói gì đó với Mã Đằng, nhưng trong cổ họng chỉ phát ra âm thanh ú ớ, không nói nổi một câu. Thân thể gã lắc lư trên lưng ngựa. Vụt cái đã rơi xuống đất, tắt thở mà chết.
-Công tử uy vũ!
Trên tường thành, Mã Ngoạn vừa nhìn thấy lập tức lớn tiếng la lên.
Vị Tào Công tử này đúng là mãnh tướng hiếm thấy... Kể cả Mã Siêu e rằng cũng thua kém vài phần so với Tào công tử ở tuổi này. Hắn tự mình tiến lên, đoạt lấy dùi trống trong tay một quân tốt rồi dang cánh tay, chỉ nghe một hồi trống rầm rầm đắc thắng, vang vọng trên thành Thu Đạo. Tiếng Tào quân đồng thanh hò hét ‘Công tử uy vũ” ngân vang khắp trời cao.
Tào Bằng toàn thân mặc áo giáp, kể cả sư hổ thú cũng được bọc một dải băng màu trắng.
Mặt hắn không hề biến sắc, một tay giơ Họa Can Kích lên, chỉ về phía Mã Đằng ở đằng xa, sau đó giơ tay làm động tác cắt ngang yết hầu.
Vẻ kiêu ngạo, hung hăng khiến quân Tây Lương không khỏi sợ hãi.
Mã Đằng giận run người, sắc mặt càng trắng bệch…
Y nghiến răng, hét lớn:
-Binh sĩ ba quân, cùng ta xuất kích.
Đã từng này tuổi vẫn chưa bao giờ phải chịu uất ức, tính khí cao ngạo đó của Mã Đằng sao chịu nổi sự kiêu ngạo của Tào Bằng.
Quân sĩ Tây Lương đồng thanh gào thét.
Lúc này, trên đầu thành Địch Đạo, một luồng khói dày đặc xuất hiện.
Phía xa, đột nhiên vang lên tiếng trống trận ầm ầm.
Mã Đằng chợt ngẩn người, vừa định hạ lệnh, chợt nghe những âm thanh ồn ào huyên náo phía sau.
Phía đầu trận tuyến của quân Tây Lương lập tức hỗn loạn.
-Phía sau xảy ra chuyện gì?
-Khởi bẩm chủ công, Tào quân đang xông vào doanh trại.
Mã Đằng nghe thế, vội quay đầu lại nhìn về phía sau, việc này khiến Mã Đằng biến sắc, mặt đỏ bừng thể hiện sự phẫn nộ.