Tào Tặc

Chương 502 : Sinh tử

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Bên sông Thao Thủy, xuất hiện một cảnh tượng hết sức kì quái.



Ba mươi nghìn đại quân Tây Lương, trong tình thế chiếm ưu thế, bị mấy nghìn Tào quân đánh cho đầu rơi máu chảy, Bàng Đức từ sau quân tiến vào, Diêm Hành từ bờ bên kia song đột kích, hơn nữa Tào Bằng xung phong ngay phía trước mặt, đem toàn bộ trận thế của quân Tây Lương, đánh cho náo loạn, lộn xộn. Binh Tây Lương khóc lóc, kêu la, bốn phía điên đảo, dĩ nhiên quân lĩnh tan rã.



Mà Tào quân thì dũng mãnh đuổi theo giết đánh, không lưu tình chút nào.



Mặt sông Thao Thủy băng cứng, bị máu tươi nhuốm thành màu đỏ. Máu lạnh trong buốt giá nhanh chóng đông cứng với băng thành một thể, mười dặm Thao Thủy nhuốm đỏ một màu…



Mã Đằng ngay cả cưỡi ngựa cũng khó khăn, càng không cần nói tới việc giao phong với Tào Bằng.



Cũng khó trách, cung tên ngày hôm trước Tào Bằng bắn ra đích thực không có độc dược. Hôm nay, trời lạnh băng đông, tìm độc dược cũng không dễ, vì thế Tào Bằng để Mã Ngoạn tồn lưu cung tên thuốc độc trong kho phủ, để ở Kim Trấp chế tạo một đêm.



Kim Trấp là cái gì?



Ha, thực ra là để phân và nước thải cho vào cũng một chỗ, dùng lửa lớn chế tạo.



Kim Trấp này, trong lịch sử cũng đã nhiều lần được sử dụng. Thời kì Tam Quốc, Hách Chiêu khi kiên thủ Trần Thương, đã sử dụng trên quy mô lớn. Kim Trấp nóng bỏng tưới trên người, sẽ nhanh chóng làm làn da thối rữa có lực sát thương kinh người.



Để thiết đốc chế trong nước Kim Trấp, tác dụng lớn nhất chính là một khi bị bắn thương, miệng vết thương sẽ bị loét lở. Mà thời kì tam quốc, vết thương như thế đủ để lấy mạng người, cung tên mà Mã Đằng phải chịu nhanh chóng thối rữa, sinh mủ chính là vì nước Kim Tráp, hậu quả Tào Bằng tạo ra quả thật không tồi.



Các tướng Tây Lương liều chết ngăn cản Tào Bằng.



Mã Đằng dưới dự bảo vệ của hầu cận, trốn vào đồng hoang.



Trên lưng ngựa xóc nảy không ngừng, miệng vết thương vỡ ra, loét càng sâu hơn.



Phía sau, binh Tây Lương khóc la truyền đến lỗ tai Mã Đằng, khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng y không có cách nào cả, cái gọi là binh bại như núi đổ chính là tình trạng lúc này của quân Tây Lương. Việc cấp bách là phải thoát khỏi nơi này! Mã Đằng bắt đầu hối hận, đêm qua nên rút lui mới phải, hiện giờ, thì phải trốn vào đâu?



An Cố, Thủ Dương khoảng cách rất gần.



Nhưng nơi chật hẹp nhỏ bé thế căn bản không có khả năng chống đỡ được sự công kích của Tào quân.



Hơn nữa nơi đó vẫn là tuyến đầu Lũng Tây, khoảng cách Chương huyện Tương Võ thậm chí không tới một ngày đường. Nếu như tới An Cố và Thủ Dương, mới là chui đầu vào lưới. Đến lúc đó bị nhốt ở núi Bạch Thạch, cũng chỉ có đường chết mà thôi. Đường ra duy nhất là Lâm Thao! Ở Lâm Thao có vô số binh mã, mà Trương Hoành thì tuyệt đối trung thành với Mã Đằng, có thể tín nhiệm gã.



Quan trọng nhất là Lâm Thao tiếp giáp với quận Võ Đô.



Nơi đó hiện giờ là địa bàn của Mã Đằng, Mã Hưu thì ở Hà Trì.



Tới được Võ Đô, tự nhiên có thể thoải mái. Võ Đô địa thế phức tạp, núi cao sừng sững, không thích hợp để tác chiến trên quy mô lớn. Đến lúc đó trụ ở Võ Đô, trong có giúp sức của Trương Lỗ, ngoài có Khương nhân trợ thủ, tự túc tự lập. Nhưng diện tích Võ Đô không bằng quận Võ Uy, nói về phòng ngự có thể sẽ dư dả hơn.



Mã Đằng nằm úp trên ngựa, trong nháy mắt quyết định.



- Qua sông Thao Thủy, qua sông.



Y la lớn, người hầu cận lập tức đổi hướng, tiến về Thao Thủy mà đi.



Phía sau y, Tào Bằng đuổi sát không dời.
Nói xong, tên tiểu giáo đứng dậy.



Trong chốc lát, tiếng dây cung bên tai vang lên, tia hàn quang bừng sáng, phù một tiếng, đâm xuyên cổ họng tên tiểu giáo.



Tiểu giáo ánh mắt mở to thân thể thẳng tắp ngã xuống đất, không kịp rên tiếng nào.



Còn vài tên tiểu giáo khác, kinh ngạc.



Vội vàng đứng dậy, quan sát bốn phía.



Trong rừng rậm, ánh sáng u ám, tầm mắt hạn chế.



- Là ai?



Một gã tiểu giáo hoảng sợ kêu to, nhưng không ai trả lời.



Sắc mặt bọn tiểu giáo trắng bệch, nắm chặt hung khí trong tay. Một tên chậm rãi tiến về phía trước, bống nhiên nhìn thấy một bóng đen tuyền lao về phía y, theo bản năng, y lao đao về vật thể đó, rơi xuống mặt đất. Lăn hai vòng trên mặt đất, dừng lại bên cạnh lửa trại. Dưới ánh lửa bọn tiểu giáo nhận ra đó là một đầu người máu chảy đầm đìa, bộ mặt giống như còn sống, cực kì rõ ràng.



- Là Nhị Ngưu.



Liếc mắt là có thể nhận ra, đây là thủ cấp của người vừa mới đi tìm thức ăn. Rùng mình, lạnh lẽo, mấy tên tiểu giáo không kìm nổi, hô to một tiếng, hướng về phía ngoài rừng phóng ra. Trong rừng rậm bóng người và chút tia hàn quang lóe ra. Tên tiểu giáo kêu thảm một tiếng, lại ngã trên mặt đất. Thi thể tiểu giáo trong chốc lát như bi vật gì kéo đi vào trong bụi rậm, Tất cả đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng tận mắt nhìn thấy thi thể kia biến mất, vẫn cảm thấy sởn gai ốc.



- Liều mạng.



Còn lại sáu gã tiểu giáo rút đao hướng ra ngoài.



Tia hàn quang xẹt qua, trong chớp mắt cướp đi tính mạng của cả sáu.



Lửa trại hừng hực, Mã Đằng nằm trên mặt đất, chậm rãi mở mắt, chỉ thấy một người trong bóng đêm đi tới.



Thân hình cao tám thước, to lớn khôi ngô, giống như một hùng sư.



Toàn thân mặc tang phục, đầu đội lau trắng, đi vững bước, chậm rãi tới gần. Lưỡi đao trên tay, lóe ra tia sáng đỏ.



Mã Đằng đột nhiên mở miệng nói:



- Tào Bằng, đừng vội giả thần giả quỷ, Mã mỗ không sợ ngươi.



- Đường đường là Hòe Lý Hầu, hậu duệ của đại danh tướng quân Phục Ba, giờ lại lâm vào tình cảnh này. Nếu Mã Phục Ba dưới suối vàng mà biết được, tất sẽ cảm thấy xấu hổ vì ngươi.



Y dừng bước.



Dưới ánh lửa, một gương mặt oai hùng hiện ra.



Mày rậm, mắt to, sát khí đằng đằng…đúng là Tào Bằng.