Tào Tặc

Chương 504 : Lương Châu tuyết lớn

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Sau một đêm tuyết rơi nhiều, khiến Hứa Đô bị bao phủ giữa một màn trắng xóa ánh bạc.



Trong phủ Lâm Nghi Hầu, Lưu Quang khoác một chiếc áo choàng bông thật dày, đứng nới hiên nhà, tịnh không nhúc nhích. Thoạt nhìn, dường như y đang thưởng thức cảnh tuyết phủ trong hoa viên, nhưng những người hầu trong nhà đều bieetsm từ hôm qua đến giờ, Lâm Nghi Hầu đều vẫn cứ như thế.



-Hầu gia, Quốc trượng đến rồi!



-Cho mời!



Lưu Quang đột nhiên như bừng tỉnh, trả lời một câu “cho mời”, đoạn cất bước đi về phía thư phòng.



Kể từ khi đi sứ Hung Nô, nháy mắt đã qua hai năm.



Nếu nhìn ở bề ngoài, thì chuyến đi sứ của y dường như không có tác dụng gì, chấm dứt trong thất bại. Nhưng trên thực tế, cùng với việc Hô Trù Tuyền bị giết, Tả Hiền Vương nhanh chóng quật khởi, thành tích của Lưu Quang là không thể phủ nhận. Chỉ có điều những thành tích đó nhất thời còn chưa được nhìn ra mà thôi. Bởi vì, tuy Lưu Báo đã tự lập lên làm Thuyền Vu của Nam Hung Nô, ngồi giữ Thuyền Vu Đình, nhưng Khứ Ti Ưu vẫn chưa thần phục, nên diện tích mà Nam Hung Nô khống chế được cũng chỉ được ba phần năm so với lúc ban đầu. Hơn nữa, Khứ Ti và một nhánh bộ lạc Tiên Ti của Hà Tây lại bắt tay với nhau, mơ hồ có xu thế kiểm soát cả vùng Mạc Bắc. Các địa phận nằm ngoài khu vực Đại Hà, đều thuộc về tay của hai người này.



Lưu Quang có lý do để tin rằng, nhánh bộ lạc Tiên Ti đó, là đi ra từ trong tay của Tào Bằng.



Bọn chúng đến từ Hà Tây, theo lý mà nói là do bị quân Hán của Tào Bằng đánh, không còn cách nào phải rút ra khỏi Hà Tây. Nhưng, theo như tin tức từ Nam Hung Nô truyền về cho thấy, nhánh bộ lạc Tiên Ti này được trang bị tốt, quân nhu hùng hậu, thực lực không thể khinh thường, đáng sợ nhất là bọn chúng sở hữu những vũ khí hết sức tinh xảo. Nghe nói, những vũ khí đó đều là nhưng khí giới mà quân Tào đào thải ra, khiến cho sức chiến đấu của nhánh quân Tiên Ti này trở nên rất mạnh. Đồng thời, bọn chúng còn không ngừng vận chuyển các đồ quân nhu, cung cấp cho Khứ Ti.



Đúng ra mà nói, cùng với việc Lưu Báo chiếm cứ được Thuyền Vu Đình, Khứ Ti đã bị rơi vào thế hạ phong.



Nhưng sau khi nhận được một lượng lớn đồ quân nhu, Khứ Ti bèn nhanh chóng khôi phục lại thế lực, hơn nữa lại có ý thu lại binh lực, đồn đóng thành một dải ở núi Đạn Hãn và thành Thụ Hàng. Còn Thân Đồ Trạch trước kia do Khứ Ti chiếm cứ, thì nay lại nằm trong sự khống chế của nhánh bộ lạc Tiên Ti kia.



Kể từ đó, Lưu Báo đành phải đối mặt với tình thế “lưỡng đầu thọ địch”.



Mạn chính bắc, do một trăm ngàn quân Khứ Ti kiểm soát, còn mạn tây, lại là gần năm mươi ngàn binh mã Tiên Ti, lăm le như hổ rình mồi.



Từ chỗ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, đến cục diện quân bình như hiện nay… cho thấy tình hình của Lưu Báo không được tốt lắm, thậm chí mơ hồ rơi vào thế hạ phong, đồng thời cảnh báo rằng cuộc chiến ở Hà Bắc sắp đến hồi kết thúc. Mặc dù Cao Can thất thế ở Hà Đông, nhưng cũng không bị đả kích quá lớn, ngược lại, dưới sự hiệp trợ của Viên Hi, y lại nhân cơ hội thâu tóm luôn bộ lạc Ô Hoàn của Kha Tối, thoắt cái lại trở nên lớn mạnh.



Sau khi bắt tay với Viên Hi, Cao Can lại chủ động kết đồng minh với Lưu Báo và cung cấp cho Lưu Báo một lượng đồ quân nhu lớn, giúp cho Lưu Báo đứng vững.



Kể từ đó, cục thế Nam Hung Nô dần dần ổn định, thỉnh thoảng trong những cuộc đối kháng với Khứ Ti, Lưu Báo vãn hồi được chút ít tình thế xấu, nhưng nếu thực sự đợi đến lúc Lưu Báo hoàn toàn không chế được thế cục, hình thành sức mạnh hỗ trợ thì còn cần thời gian. Lưu Quang có cảm giác mơ hồ về một mối nguy cơ, y không biết được liệu y còn có thể kiên trì trong bao lâu, hoặc là Hán thất còn có thể kiên trì trong bao lâu… Đặc biệt là sau khi tin đại thắng Lương Châu được đưa đến, thì cảm giác về mối nguy cơ của Lưu Quang lại càng mạnh mẽ, thậm chí còn có một nỗi sợ hãi mơ hồ!



Tại sao trong số tông thân Hán thất ta không có nhân vật như Tào Bằng?



Lưu Quang cầm sách lên, nhưng không có lòng dạ nào lật xem.



Sau khi Mã Đằng chết đi, khắp một dải Chiếu Trung Thục, người nổi danh chỉ còn lại một mình Lưu Bị.



Nhưng hiện nay Lưu Bị đến thân mình còn khó giữ, ngay cả một chốn an thân cũng không có, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu cửa người. Tuy Lưu Bị ở Tân Dã, trong mấy lần giao tranh với quân Tào cũng có giành được chiến thắng, nhưng xét tổng thể mà nói, thì những thắng lợi của y cũng chỉ là mấy trò vặt vãnh mà thôi.



So với đại thắng Lương Châu của Tào Bằng lần này, thì thành tích của Lưu Bị càng trở nên bé nhỏ, không đáng nhắc tới.



Tào Bằng giết chết Mã Đằng, cũng đồng nghĩa với việc mối đe dọa từ Tây Bắc với Tào Tháo đã tiêu tan. Tiếp theo, chỉ còn xem Tào Tháo làm thế nào để nhanh chóng đoạt lấy Lương Châu, và hoàn toàn khống chế trong tay mà thôi.



-Lâm Nghi Hầu!



Lưu Quang bất chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, Phục Hoàn đã vào phòng tự bao giờ.



Y mặc trên người một bộ trường bào màu đen, ống tay áo rộng phất phơ, che dấu hoàn toàn cánh tay tàn phế. Bước vào phòng, Phục Hoàn hành lễ với Lưu Quang:



-Lâm Nghi Hầu, gọi người một lúc rồi, không thấy trả lời, người có tâm sự gì chăng?



Tinh thần của Phục Hoàn rất tốt, nhìn sắc mặt hồng hào, so với trước có phần mập mạp hơn.



Sau khi trải qua cái nạn gãy tay, dần dần Phục Hoàn trở nên mờ nhạt khỏi tầm mắt của những người trong triều, trở thành một người sống thanh tịnh không bon chen, hàng ngày đều ở nhà đọc Đạo Đức kinh, có vẻ hết sức tự tại. Nhưng Lưu Quang biết, trước giờ Phục Hoàn đều không hề làm việc.



Dưới cái vẻ ung dung với gió trăng kia, ẩn chứa một trái tim rực nóng mãnh liệt.



Phục Quân đã chết!



Khiến cho mối căm hận của Phục Hoàn đối với Tào Đại càng trở nên mãnh liệt.



Ngoài mặt thì y rút khỏi sân khấu chính trị, nhưng vẫn âm thầm giúp Hán Đế lôi kéo người tài. Về điểm này, cứ nhìn vào số môn khách gia tăng đột biến trong nhà Phục Hoàn là có thể thấy được. Trong một năm qua, số thực khách của nhà Phục Hoàn lên đến con số hơn ngàn người, phần lớn đều là những thư sinh thanh lưu không gặp thời. Hàng ngày tụ tập bàn luận, bình luận phân tích tình hình chính trị đương thời, chỉ điểm giang sơn, đã trở thành một nét phong cảnh của Hứa Đô. Và kết quả mà đám người này tạo ra, là rất nhiều những tin đồn đại nhảm nhí, lưu truyền khắp đầu đường cuối ngõ ở Hứa Đô.



Ví như, Tào Tháo âm mưu đoạt triều soán vị,..



Chính sách đồn quá là hà khắc!
Tiếng gọi của Vi Khang khiến Vi Đoan bừng tỉnh trong cơn trầm tư.



-Hả?



Vi Đoan đột nhiên bừng tỉnh, cười gượng nói:



-Nguyên Tương không phải lo, phụ thân không sao.



Chỉ là một đường bôn ba, có chút mệt… con cũng vất vả rồi, nghỉ sớm chút đi, sáng sớm mai còn phải lên đường.



Vi Khang gật đầu, cáo từ đi ra.



Nói chuyện với con trai một lúc, trong lòng Vi Đoan dường như thấy dễ chịu hơn nhiều.



Y ngồi xuống, cầm lấy một quyển sách, ngồi đọc dưới ánh đèn. Sách, đó là cuốn “Đông Quan Hán ký” do Thái Ung năm xưa biên soạn. Sau khi Thái Ung chết, cuốn sách này cũng thất lạc theo, cũng may con gái của Thái Ung là Thái Diêm cũng từng được đọc sách, nên chép lại theo trí nhớ.



Sau này Vi Đoan cho ngoài in lấy một bản, thường mang theo để đọc.



Trước kia, mỗi khi trong lòng không yên, chỉ cần đọc sách là sẽ bình tĩnh lại.



Nhưng hôm nay không hiểu tại sao, không thể bình tĩnh được…đột nhiên, một cơn gió tốc tung màn trướng, thổi ngọn đèn lay lắt chập chờn, lúc tối lúc sáng. Vi Đoan trong lòng phiền muộn, bèn khoác áo đứng lên, cất bước đi ra ngoài trướng. Nhìn thấy ngoài trời tối đen như mực, gió mây vần vũ, gió lớn nổi lên, gào thét vi vu, mấy căn lều trướng nhỏ bị gió thổi ngã, lính tốt nhốn nháo chạy ra.



Cột cờ lớn đổ ầm xuống đất.



Khiến cho trong lòng Vi Đoan không khỏi phát run…



Nhưng bông tuyết to cỡ lông ngỗng, hình ngôi sao tới tấp rơi xuống.



Chỉ trong chớp mắt, trời đất biến thành một màu tuyết trắng, khiến người ta cảm thấy một nỗi tịch liêu trỗi dậy trong lòng…



Tuyết thật lớn!



Vi Đoan khoanh tay đứng đó: “đây có lẽ là trận tuyết lớn nhất kể từ khi vào đông…”



Hôm sau, gió ngưng.



Tuyết vẫn rơi, mặt đất phủ lên một lớp tuyết dày, có thể ngập qua mắt cá chân.



Đoàn xe lại khởi hành, nghiền lên mặt tuyết, phát ra những tiếng lạo xạo. Do vì tuyết rơi quá lớn, khiến cho đường xá cũng trở nên rất khó khăn. Vốn dĩ đi từ núi Bạch Thạch đến Địch Đạo chỉ cần nửa ngày, nhưng đoàn người của Vi Đoan phải mất trọn gần một ngày.



Sắc trời đã chuyển tối, khi tuyết ngừng rơi, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng tường thành của thành Thu Đạo.



Dưới ánh hoàng hôn, tường thành Thu Đạo hiện ra nguy nga, soi bóng bên bờ sông, toát lên một vẻ cổ kính hào hùng…



Vi Đoan thở hắt ra một hơi, tâm trạng cũng lấy lại sự bình tĩnh, tí hí mắt, nhìn tới Thu Đạo ở phía xa, trong lòng trào lên một cảm giác thân thuộc chưa từng có.



“Ta, rốt cuộc đã trở về rồi!”



-Truyền lệnh xuống, lệnh cho đội xe tăng tốc.



Vi Đoan nói xong, đang đinh buông rèm xe xuống… thì thấy Vi Khang giục ngựa lên trước, dừng ở trước xe, đoạn xoay người nhảy xuống.



-Phụ thân, Thái thú Hà Tây Tào Bằng, dẫn theo các quan viên lớn nhỏ, đã ra ngoại đình mười dặm nghênh đón.



-Hả?



Vi Đoan giật mình, lộ rõ vẻ vui mừng ra mặt.



Tào Bằng đích thân ra khỏi thành nghênh đón, chứng tỏ rằng hắn coi ta là cấp trên. Nói một cách khác, chắc chắn Tào Bằng sẽ trao trả Lũng Tây.



Nếu Tào Bằng đã thể hiện đủ sự tôn trọng, thì một người xuất thân vọng tộc như Vi Đoan cũng không thể thất lễ.



Y từ trên xe bước xuống, chỉnh đốn y phục, rồi ra lệnh:



-Đánh cờ hiệu, Nguyên Tương cùng ta tiến về phía trước.