Tào Tặc
Chương 509 : Ổn định mới là việc trước tiên
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Chú cháu Tuân Úc Tuân Du giật mình hiểu ra. Dụng ý thực sự của Tào Tháo đã không còn nghi ngờ gì nữa qua câu hỏi này.Trong bụng Tào Tháo không hề muốn xử trí Tào Bằng. Cũng khó trách. Tào Bằng giết Vi Đoan thì không khác nào giải quyết cái gai trong lòng Tào Tháo. Trước đây Tào Tháo còn đau đầu vì việc gia tộc Quan Trung ra sức ủng hộ Vi Đoan làm Lương Châu mục. Bây giờ Vi Đoan đã chết, như vậy đề nghị của gia tộc Quan Trung cũng tự nhiên mà tan thành mây khói. Tào Bằng đã lập công! Làm sao Tào Tháo lại có thể xử trí chứ?
Tào Bằng không ngừng lập công lớn, tin chiến thắng liên tiếp báo về từ tây bắc. Tào Tháo đúng là có ít nhiều đề phòng Tào Bằng. Nhưng tổng thể mà nói, trong lòng Tào Tháo vô cùng thưởng thức Tào Bằng nên vẫn không có phản ứng gì. Nếu bởi vì đề phòng mà cho rằng Tào Tháo nghi kỵ là đã nghĩ sai. Tào Tháo tín nhiệm con cháu trong nhà không hề phân biệt. Sở dĩ hắn đề phòng Tào Bằng là có duyên cớ. Tào Bằng và Tào Xung quá thân mật khiến cho Tào Tháo có phần lo lắng. Tào Xung là người đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Tào Bằng.
Nhưng thực tế là Tào Tháo rất tín nhiệm Tào Bằng, chưa bao giờ tiêu giảm. Sở dĩ hắn đặt câu hỏi với Quách Gia vì một nguyên nhân rất đơn giản. Quách Gia có quan hệ chặt chẽ với gia đình Tào Bằng. Trong thành Hứa Đô này mọi người đều biết việc con trai của Quách Gia là Quách Dịch đã bái Tào Nam, là tỷ tỷ của Tào Bằng làm giả mẫu cũng là mẹ nuôi. Có thể thấy quan hệ giữa hai nhà mật thiết thế nào. Hỏi ý kiến Quách Gia thể hiện việc sẽ không xử trí Tào Bằng.
Lông mày Tuân Úc hơi nheo lại một chút, muốn mở miệng nói nhưng lời ra tới miệng rồi lại nuốt trở vào trong. Quách Gia trầm ngâm một lát rồi nói:
-Vi Đoan được triều đình sắc phong làm thứ sử Lương Châu, bổng lộc vạn thạch. Mặc dù Tào Bằng có chiến công hiển hách nhưng chung quy vẫn là cấp dưới của Vi Đoan. Dưới mà phạm thượng là xúc phạm kỷ cương và pháp luật của triều đình, càng không thể nói là vì thù riêng mà sát hại quan to của triều đình, tội không thể thứ. Nếu như chúng ta không trừng phạt thì e rằng sẽ rối loạn triều cương và pháp luật của triều đình.
Ánh mắt Tuân Úc ánh lên vẻ tán đồng. Tào Tháo không tỏ vẻ gì, chỉ gật gật đầu:
-Nói tiếp đi!
-Phải trừng phạt Tào Bằng, tuyệt đối không thể tránh. Theo ta thấy, có thể cách chức thái thú Hà Tây và Bắc Trung Lang tướng của hắn rồi sai người đi tới Lương Châu tầm nã về đây. Dựa theo luật pháp thì giết Vi Đoan là tử tội. Tuy nhiên trước đây hắn đã giành được Võ Uy, trấn áp loạn Mã Đằng, ổn định thế cục Lương Châu, cũng là công lao to lớn. Xem cả công lẫn tội thì có thể miễn được tử tội nhưng tội thì không thể không tha, có thể phán tội quỷ tân tam tuế.
Quỷ tân tam tuế?
Con ngươi Tào Tháo chợt lóe lên, có chút do dự. Không hề nghi ngờ gì, hắn cũng thấy quỷ tân tam tuế có chút hợp lý.
Cái gọi là “quỷ tân » là một loại hình phạt tù thời kỳ Tần Hán. Lúc ban đầu vì có tên là Tân Nhi nên được đặt như vậy. Quỷ tân lo những việc tạp dịch cho quan phủ, làm các lao động thủ công chân tây. Quỷ tân tam tuế chính là việc trừng phạt làm những công việc này trong vòng ba năm. Bây giờ trong thời đại nhà Hán thì hình phạt này được xếp là hình phạt bậc trung bình. Chiếu theo pháp luật thì nó giống với việc trừng phạt cải tạo lao động của đời sau này. Nó được chia làm năm bậc. “Thị phạt” là phạt một năm, “ti khấu” là phạt hai năm, “quỷ tân” là ba năm, “hoàn thành đán” là phạt bốn năm, “mao kiềm thành đán” là phạt bốn năm. Đương nhiên ngoại trừ những hình phạt đó ra còn có các loại hình phạt dành cho tử tội không liệt kê ra đây.
Tào Bằng giết quan lớn của triều đình, hơn nữa lại là quan lớn vạn thách, theo luật là phải trảm! Nhưng thời Hán còn có cơ hội được chuộc tội, huống chi Tào Bằng đã lập đại công to ở Lương Châu. Quách Gia cũng nói phải cân nhắc cả công lẫn tội. Nhưng cuối cùng thì cân nhắc như thế nào đây? Phải hoàn toàn xem xét tâm tư của người nào quyết định.
-Cho nên chọn người làm thứ sử Lương Châu phải phù hợp vài điều kiện.
Tào Tháo nói:
-Xin Văn Nhược hãy giảng giải.
-Đầu tiên người này phải khiến các kiêu binh mãnh tướng ở Lương Châu có thể phục tùng. Bản thân đây cũng là một việc phiền toái. Vương Mãi, Đặng Phạm, Phan Chương, Hạ Hầu Lan, còn có Diêm Hành, Thành Công Anh, rồi cả Bộ Chất. Những người đó đều là đi theo Tào Bằng, người bình thường làm sao khiến bọn họ phục tùng. Người này phải có quan hệ cực kỳ thân cận với Hữu Học. Việc thứ hai, khi Hữu Học ở Hà Tây đã tích cực mở rộng đồn điền ở Võ Uy, khôi phục thương lộ ở Tây Vực. Tất cả đều đã đi vào quỹ đạo. Mới nhận chức thứ sử Lương Châu thì không thể tâm tư quá nặng, tự tiện phá bỏ đi hết những cố gắng trước kia của Tào Bằng. Đây cũng là một phiền toái. Còn thứ ba…
Tuân Úc nói rất nhiều, tất cả đều là vấn đề lớn.
Tào Tháo nghe ra thì giật mình.
-Văn Nhược, ngươi có thể chọn ra người nào thích hợp?
Tuân Úc nhìn qua Quách Gia thì thấy Quách Gia mặt mày tươi cười, dường như đoán ra được tâm tư của hắn. Hắn than nhẹ một tiếng: “Phụng Hiếu thực là người tài năng!”
-Ta đã chọn ra được một người nhưng lại không biết có nên nói ra hay không?
-Cứ nói đừng ngại.
Tuân Úc hít sâu một hơi, nhìn Tào Tháo, mạnh dạn nói:
-Không biết chủ công thấy Thành Môn giáo úy, Vũ Khố lệnh, Phụng Xa hầu Tào Tuyển Thạch thì thế nào?