Tào Tặc
Chương 511 : Mỹ nhân quyển châu liêm
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Đêm muộn!
Lúc này là cuối năm.
Thấm thoắt đã đã tới ngày cuối cùng của năm Kiến An thứ chín,.
Có lẽ là vì vui vẻ đưa tiễn, có lẽ bởi vì nghênh đón ngày mới mà bên ngoài cửa sổ mưa lạnh rơi tí tách, lất phất, bao phủ một lớp sương mù vô cùng mông lung. Trong đình viện toát lên vẻ tịch liêu. Hồng mai ở trong góc dù trong thời tiết rét đậm nhưng nở rực ngạo nghễ, cũng không biết đã rụng xuống từ lúc nào, cánh hoa đọng lại trên mặt tuyết.
Trong phòng, sáng đèn.
Thái Diễm ngồi bên cửa sổ, xuất thần nhìn bên ngoài cửa sổ điêu tàn, trong ngực có chút trống rỗng.
- Đêm đó, ta còn tưởng rằng là Thái tỷ tỷ!
- Nếu Thái đại gia không giận xin hãy đi cùng ta...chúng ta vừa đi, một mình ngươi cô độc, chẳng bằng theo chúng ta cùng đến Cô Tang.
- Được rồi, vậy ta thu nhận Thái Địch!
- Thái tỷ tỷ, ta cũng đang muốn có người làm bạn, thật lòng muốn ngươi đến trong binh doanh..
-...
Chẳng hiểu vì sao, bên tai nàng không ngừng vang vọng giọng nói của Tào Bằng.
Từ lúc gặp nhau tại Thân Đồ Trạch, nháy mắt đã hai năm. Hai năm qua, Tào Bằng giống như người em tôn kính nàng, tôn trọng nàng, không bao giờ thất lễ. Nhưng một câu nói này hôm trước, lại lơ đãng kích thích lòng tin của Thái Diễm.
Nói thật, trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này.
Cũng không biết vì sao, hôm nay lại có chút mờ mịt.
Chân Mật gả cho Tào Bằng!
Tuy rằng chỉ là thân phận thiếp thất gả cho Tào Bằng, nhưng ít ra cũng có một danh phận.
Mặc kệ nói thế nào, Chân Mật đã có con với Tào Bằng, sau này coi như là có một chỗ dựa. Cho dù là thiếp thất cũng tốt hơn là một mình cơ khổ. Mặc dù nàng có một muội muội nhưng đã nhiều năm không liên lạc, cũng không biết hiện giờ muội ấy đang ở phương nào...
Thái Diễm ngồi đó ngẩn ngơ. Nàng cũng không rõ, ngay khoảnh khắc khi Chân Mật nói với nàng là Tào Bằng nói muốn kết hôn với nàng ta, rốt cuộc nàng có cảm giác như nào, là chua xót khổ sở, thê lương hay là có chút mất mát.
Đêm đó, nhìn Chân Mật tươi tắn kia, vẻ mặt thỏa mãn, thì Thái Diễm có chút đố kỵ.
Lúc trước, nàng cũng có niềm vui sướng như vậy.
Chỉ là số phận quá chớ trêu, khiến nàng sớm trở nên tê dại...Tuy rằng Chân Mật cũng là người hai chồng nhưng so với nàng còn hạnh phúc hơn nhiều! Chí ít, Tào Bằng là một người đàn ông hiểu tâm tư nữ nhân, đây cũng không phải là Tào Bằng phong lưu, mà là hắn biết quan tâm chăm sóc, chứ không giống như đám nam tử lỗ mãng kia, không hiểu thế nào là phong tình, không có chút thú vị gì.
Nếu thật sự gả cho hắn, ngược lại cũng là một chuyện tốt.
- Mẹ, mẹ thấy mệt sao?
A Mi Quải rụt rè mở miệng, khẽ hỏi.
Thái Diễm giật mình, quay lại cười nói:
- A Mi Quải, sao con lại hỏi vậy?
- Mẹ, mặt của mẹ rất đỏ, có chút nóng rực!
- Thật sao?
Thái Diễm giật mình, lúc này mới cảm nhận đúng là mặt mình nóng rực.
Tuy nhiên, đây cũng không phải là bệnh, mà là...Nàng vươn tay, kéo A Mi Quải vào lòng, khẽ thở dài.
- Mẹ không sao chứ?
A Mi Quải lo lắng hỏi.
- Trời đã không còn sớm nữa, mẹ đi ngủ sớm đi, ngày mai dậy sớm sẽ đẹp như Chân thẩm...Hì hì, Chân thẩm sắp trở thành tân nương tử rồi. Là với Tào thúc phải không ạ?
Không hiểu vì sao, ngực Thái Diễm đau xót:
- Đúng vậy...Được rồi được rồi, mau đi ngủ đi, không là không ngoan đấy.
A Mi Quải ngoan ngoãn gật đầu, lại chui vào ổ chăn ấm áp, nhưng không lập tức ngủ ngay mà vẫn len lén quan sát Thái Diễm, thấy mẫu thân ngồi ở trên kháng ( giường lò), từ khe cửa sổ ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài.
Đây là một chiếc lâu kháng.
Sau đó nàng vào nhà bếp tắm rửa cơ thể, tâm trạng tốt lên rất nhiều, cả người sảng khoái.
Dưới sự hầu hạ của Quả Quả, nàng quay nhìn mình ở trong gương đồng, trang điểm tỉ mỉ, thay y phục mới rồi về phòng.
Trong phòng vắng lạnh.
Tào Bằng, đã không còn trong phòng.
- Tào công tử đâu?
Nàng hỏi tỳ nữ đang quét trong phòng.
- Tào tướng quân ngồi ở đây một lúc, nhưng có người vừa đến tìm hắn, cho nên đã vội đi rồi.
Đi rồi?
Thái Diễm ngỡ ngàng, lộ ra vẻ tiếc nuối.
Nàng bước lên thấy tỳ nữ đang dọn dẹp giấy tờ trên án thư.
Nàng đảo mắt qua, phát hiện trên tờ giấy như có chữ viết, vội ngẩn ra, gọi tỳ nữ lại:
- Đây là cái gì
- Vừa rồi Tào tướng quân ngồi ở đây viết, lúc đi thì vội vàng, cho nên ta không thu dọn.
Tỳ nữ biết, Thái Diễm rất quan tâm những đồ vật này. Nói chung, trừ phi nàng đồng ý còn không thì không cho phép ai dùng bút viết lung tung. Dù là A Mi Quải đến bây giờ cũng chỉ lấy giấy ở sa bàn luyện chữ. Cho nên khi Thái Diễm hỏi, nữ tỳ cũng có chút sợ, thần sắc khẩn trương trả lời. Nhưng nàng ta không còn cách nào khác, ai dám ngăn cản Tào Bằng chứ.
Thái Diễm cũng không truy cứu, mà đi tới khẽ tự đọc:
Mỹ nhân quyển châu liêm, thâm tọa túc nga mi.
Đã kiến lệ ngân thấp, bất tri tâm hận thùy
Dịch:
Người xinh cuốn bức rèm châu
Ngồi im thăm thẳm nhăn chau đôi mày
Chỉ hay giọt lệ vơi đầy
Đố ai biết được lòng này giận ai
(Dịch: Tản Đà)
Trong lòng nàng đột nhiên trào lên một tình cảm kỳ diệu, Thái Diễm cười, nhưng trong đôi mắt lại lóng lánh, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Người này...
Nàng hít một hơi thật sâu, trầm ngâm giây lát, đột nhiên gọi:
- Quả Quả.
- Có nô tỳ.
- Thu dọn một chút, chúng ta chuẩn bị xa nhà một chuyến.
- Hả?
Quả Quả nghi hoặc hỏi:
- Phu nhân, chúng ta đi đâu?
- Trước thì đi Triêu Ná, sau đó đi Trường An, rồi đi Hoằng Nông!
Triêu Ná, thuộc quận An Định, ở hậu thế là phía đông nam huyện Ninh Hạ Cố Nguyên.
Vốn đây là một thị trấn không có danh tiếng, nhưng bởi vì một gia tộc tại Quan Trung mà được hưởng danh tiếng. Đó chính là quê của Đô Hương Hầu, Phiêu Kỵ đại tướng quân Hoàng Phủ Tung. Hoàng Phủ Tung mặc dù đã mất mười năm, nhưng vẫn có ảnh hưởng cực lớn. Con trai ông là Hoàng Phủ Kiên Thọ từng được phong làm Thị Trung. Sau khi Thiên Tử quy đông, Hoàng Phủ Kiên Thọ lấy cớ bị bệnh mà không đi theo, hiện này nghỉ dưỡng tại quê nhà. Tào Tháo nhiều lần cho mời nhưng Hoàng Phủ Kiên Thọ cương quyết từ chối, vẫn luôn ở tại quê nhà.
Trong lòng hận ai?
Kỳ thật, từ lâu ta đã không còn hận...