Tào Tặc
Chương 528 : Khúc Ngọa Long
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Về vấn đề thủy quân, Tào Bằng cũng chỉ có thể gợi ý đến thế thôi.
Chứ không lẽ lại cầm đao kề vào cổ Tào Tháo, bắt ông ta phải gây dựng thủy quân ngay bây giờ? Dù sao những gì cần nói thì cũng đã nói rồi, còn quyết định thế nào, thì đó là việc của Tào Tháo, không liên quan gì lắm đến hắn. Dù sao đi nữa, Tào Hữu Học hắn đến nay vẫn còn là một khâm phạm, án lao động khổ sai ba năm, giờ mới được nửa năm.
Không bàn việc không liên quan đến chức trách của mình.
Có những việc hắn không quản nổi, cũng không có cách gì quản, chẳng bằng cứ ngoan ngoãn sống cho qua ngày ở Huỳnh Dương là được.
Về phần bên chỗ Hứa Đô, Tào Bằng đã quyết định tạm gác qua một bên.
Chu Bất Nghi đang lúc hưng thịnh, nhất thời hắn không cách gì áp chế được. Nếu như bây giờ nhảy ra thu thập cái tên này, không cẩn thận lại bị mang cái tiếng ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, đó không phải là kết quả mà Tào Bằng mong muốn. Còn việc liệu Chu Bất Nghi có phải là gian tế hay không? Y liệu có liên quan với Lưu Quang hay không? Đến bây giờ vẫn chỉ là phỏng đoán mà thôi. Việc mà Tào Bằng cần làm vào lúc này là âm thầm quan sát, đợi Chu Bất Nghi để lộ dấu vết, rồi sau đó mới giáng cho y một đòn chí mạng.
Hơn nữa, hiện nay những việc mà hắn cần làm nhiều vô số kể, lấy đâu ra sức lực mà để ý đến Chu Bất Nghi?
Tào Tháo ở lại Huỳnh Dương hai ngày, sau đó khởi hành đi đến Kinh huyện.
Y đến và đi đều rất vội vàng, không tiếp xúc với bất kỳ ai, chỉ xuất quỷ nhập thần đi thăm quan công xưởng một vòng dưới sự tháp tùng của Quách Vĩnh. Sau đó lại đi quan sát tình hình của Bạch Đà binh, và cuộc đọ sức của mười tên lính tinh nhuệ mà Tào Bằng nói, rồi lặng lẽ rời khỏi Huỳnh Dương…
Nơi gọi là Mang Sơn này, nằm ở vùng lân cận Huỳnh Dương, chứ không phải Mang Sơn ở Bắc Mang, nơi được mệnh danh là “hiệp nghĩa thượng hùng dương” ở Tô Hàng.
Mang Sơn này thuộc dãy núi Hào Sơn, một dãy chìa ra của dãy núi Tần Lĩnh.
Mang Sơn rộng lớn, trải dài từ Trùy Dương ở phương bắc, dọc Hà Nam tới tận núi Quảng Võ của Quản Thành (là thành phố Trịnh Châu ngày nay).
Nơi Tào Bằng luyện binh chính là núi Quản Võ.
Nếu tính theo quan hệ lệ thuộc, thì nơi này cũng tính là một nhánh của dãy núi Mang Sơn.
Chính vì thế nên đời sau mới gọi núi Quảng Võ là núi Mang Sơn, là một thắng cảnh của Trịnh Châu.
Vì sao Tào Bằng lại lôi mười “lính tinh nhuệ” này ra luyện tập riêng? Tào Tháo cũng không rõ lắm, hơn nữa cũng không muốn tìm hiểu. Theo ông ta thấy, thì mười lính tinh nhuệ có thể làm nên trò trống gì? Vào thời đợi sử dụng binh khí lạnh (gươm, đao, phân biệt với binh khí nóng sau này – là những thứ có dùng thuốc súng), thì tác chiến theo quân đoàn mới là cách chính thống, mười người… chẳng qua chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Chỉ có điều Quách Gia lại dường như có chút nghĩ ngợi.
Khi Tào Tháo đi đến Huỳnh Dương, xe ngựa rất đơn giản, không mang theo xa trượng.
Khi rời khỏi Huỳnh Dương, lại mang theo xe lớn xe nhỏ tổng cộng tám chiếc…
Trong xe, chất rất nhiều giấy, từ loại giấy Lộc Vân Tiên quý hiếm nhất, cho đến những loại giấy đắt nhất trên thị trường là Lãnh Kim Tiên, Ngư Tử Tiên, còn có cả loại giấy làm từ vỏ cây dâu… vừa đúng tám xe. Quách Gia đương nhiên là cười tươi rạng rỡ, còn Tào Tháo cũng tỏ ra rất hài lòng vì sự “hiểu chuyện” của Tào Bằng.
Duy chỉ có Tào Bằng, sau khi tiễn Tào Tháo đi rồi, xót ruột suốt một thời gian dài.
- Y đến một chuyến này, ta ít nhất phải bỏ ra năm ngàn quan tiền!
Tào Bằng nhăn nhó mặt mày, kể khổ với Hoàng Nguyệt Anh.
Chu Nhiên, vốn tên là Thi Nhiên, là cháu ngoại của đại tướng Chu Trị người Đông Ngô.
Chu Trị không có con trai, cho nên bèn nhận con trai của chị gái mình, cũng chính là Chu Trị, về nuôi làm con thừa tự. Ông ta và Tôn Quyền còn có mối quan hệ đồng môn, đều từng là học trò của Dư Diêu Trường. Sau khi Tôn Sách mất đi, Chu Nhiên nhậm chức Sơn Âm Lệnh, kiêm Chiết Xung giáo úy, thống đốc năm huyện, thành tích chính trị nổi bật. Về sau Tôn Quyền phân chia Đan Dương thành quận Lâm Châu, mà Đan Dương lại chính là quê nhà của Chu Nhiên, cho nên bèn bổ nhiệm ông ta làm Thái thú Lâm Châu, đồng thời giao cho hai ngàn binh lính. Gặp lúc sơn tặc nổi dậy, Chu Nhiên xuất quân đánh dẹp, chỉ trong vòng không đầy một tháng đã dẹp yên loạn phỉ, được Tôn Quyền hết sức khen ngợi.
Quảng Lăng thiếu thủy quân, nên chỉ đành bị động phòng thủ.
Điều này cũng khiến cho binh mã Giang Đông lợi dụng lợi thế về thủy quân, quấy nhiễu ven bờ, căn bản không có cách gì phòng ngự được…
Mà nay, Tào Tháo lệnh cho Chu Thương đóng quân ở đảo Đông Lăng, không còn nghi ngờ gì nữa, điều đó chính là bảo đảm cho quận Quảng Lăng. Hơn nữa, Từ Tuyên và Chu Thương cũng không xa lạ gì, từ hồi trước khi Tào Bằng còn ở Hải Tây, hai người đã gặp mặt qua. Lúc đó, Từ Tuyên mới chỉ là một chân chạy việc, người gốc huyện Hải Tây mà thôi, trong khi đó Chu Thương, đã là Huyện úy Hải Tây, đương nhiên chẳng lấy gì làm xa lạ. Lại càng không cần nói, từ hồi năm Kiến An thứ hai, Từ Tuyên và Tào Bằng đã trở thành bạn bè.
Vụ Lậu Tất Minh năm xưa, cũng là được truyền ra từ miệng của đám người Từ Tuyên, Trần Kiều.
Tuy thủy quân của Úc Châu Sơn số lượng không nhiều, nhưng năng lực chiến đấu rất mạnh.
Từ Tuyên trước đây buồn khổ vì nghĩ ngàn kế mà không cách gì có được, nay lại có lệnh của Tào Tháo đưa xuống, đương nhiên là không đời nào chậm trễ…
Dù sao đi nữa, những người trong triều có biết đến Chu Thương hay không, cũng không quan trọng! Quan trọng là, Từ Tuyên và Thứ sử Từ Châu Từ Lý, đều biết đến sự tồn tại của Chu Thương.
Những bông tuyết thưa thớt, đang tung bay trong gió.
Nếu gọi đó là hoa tuyết, thì chẳng thà gọi chúng là mẩu băng nhỏ thì càng chính xác hơn. Cuối năm Kiến An thứ mười, Kinh Châu đón một trận tuyết nhỏ.
Nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp, cũng là mùa đông lạnh nhất ở Kinh Châu trong vòng mười năm qua.
Lưu Bị hoảng hốt từ trong nhà bước ra, cơn gió tạt thẳng vào mặt, khiến y không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Y đứng dưới mái hiên, nhìn những bông tuyết bay phất phơ, không khỏi để lộ một nét cười buồn. Trong con mắt nhiều người, dường như ngày tháng của y trôi qua quá đỗi thanh thản.
Ở Kinh Châu tuy nói là ăn nhờ ở đậu, nhưng lại có binh có tướng, một mình một phái.
Nhưng mà, kể từ hồi nhập đông đến nay, cùng với sức khỏe ngày càng suy yếu của Lưu Biểu, bất luận là Lưu Biểu hay là các nhân sĩ Kinh Tương, cũng ngày càng tỏ rõ thái độ thù địch với y. Thứ cảm giác thù địch vô hình đó, đè lên người Lưu Bị nặng trịch, khiến y cảm thấy khó thở…thân phận hoàng tộc từng khiến cho y cảm thấy đắc ý muôn phần, cũng vì thế mà trở thành gánh nặng, khiến y phải chịu sự thù địch của người khác. Hiện nay, ý đang phải đối mặt với một mối phiền toái lớn.
- Chủ công, quân sư cầu kiến!
Từ bên ngoài viện có một người bước vào, mình mặc khôi giáp, có vẻ hết sức oai hùng.
Người đó trạc tuổi ba mươi, tướng mạo hết sức đẹp đẽ sáng láng.
Lưu Bị đang trầm tư, nghe thấy tiếng của y bèn ngẩng đầu nhìn lên.
Trên mặt lộ ra một nét cười ấm áp, Lưu Bị nhẹ nhàng nói:
- Nếu quân sư đã đến, Tử Long, mau mời quân sư đến thư phòng nghị sự.
Theo như sách sử ghi lại, Gia Cát Lượng thân cao tám thước, tướng mạo hiên ngang, rất khác với người đương thời.