Tào Tặc
Chương 544 : Sử lão đại
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Lúc đầu, Tào Bằng dự định đi sớm một chút.
Khổng Dung là trưởng giả, trong giới sĩ lâm địa vị thân phận hơn xa so với Tào Bằng. Y đích thân mời, là một vãn bối, đương nhiên phải tới trước.
Nếu để Khổng Dung chờ hắn, thì có vẻ khá thất lễ.
Nhưng không nghĩ rằng, Tào Chương lại tới nhà.
- Tiên sinh, phụ thân nói ta từ nay ở lại Tham Hộ Đình.
Tào Chương vô cùng hưng phấn xoa tay, nhìn qua có vẻ rất cao hứng.
- Tham Hộ Đình?
Tào Bằng không khỏi ngạc nhiên.
Hắn còn chưa biết tới nơi đó là nơi nào? Tuy nhiên, nghe Tào Chương giải thích xong, hắn liền hiểu ngay dụng ý của Tào Tháo. Lần này để Tào Chương tham chiến, đi kiếm chút công lao. Tào Bằng thấy, điều Tào Chương trước mắt cần làm là chăm chỉ học hành trong hai năm, bồi dưỡng kiến thức. Chỉ có điều Tào Tháo lần này cách nghĩ không sai, đi kiếm chút công lao, cũng là một dạng tích lũy kinh nghiệm.
Nhìn qua, Tào Tháo với U Châu là tình thế bắt buộc.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, nói với Tào Chương:
- Tử Văn lần này đi Ký Châu, nghe lệnh của Trương Văn Viễn, ta rất vui. Văn Viễn là bạn tốt của ta, ta rất hiểu y. Người này dũng mãnh thiện chiến, binh pháp xuất chúng, mưu lược phi thường, dũng khí hơn người. Lúc trước khi ở trướng hạ Lã Ôn Hầu, thanh danh đã truyền xa, so với những người thường khác. Tử Văn có thể ở dưới trướng nghe lệnh Văn Viễn, đó là một chuyện tốt. Tuy nhiên ta có một lời này, mong rằng Tử Văn nhớ kỹ.
- Nguyện nghe tiên sinh dạy bảo.
- Văn Viễn trọng quy củ, không giống ta tùy hứng. Ngươi ở Tây Bắc có thể tự tại, ngôn luận phóng khoáng. Nhưng dưới trướng Văn Viễn, nhất định phải kiềm chế tính tình ngang bướng của mình, phải theo lệnh y mà làm. Văn Viễn quân kỉ nghiêm ngặt, sẽ không để ý chuyện tình cảm, ngươi tới đó rồi, không thể tùy tiện, phải đảm bảo quy củ.
- Vâng.
- Thứ hai, Văn Viễn là người đại tài. Ngươi đi lần này là một cơ hội, ta tặng ngươi bảy chữ, xem nhiều, nghe nhiều, nhưng ít nói. Có thể cống hiến sức lực cho Văn Viễn cũng là may mắn, ngươi cần nắm vững.
Sự tôn sùng của Tào Chương đối với Tào Bằng không hề suy giảm.
Y lại gật gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ rõ lời dặn của Tào Bằng.
- Thứ ba, tới Tham Hộ Đình, quân vụ bề bộn. Nhưng không thể vì thế mà trì hoãn học hành. Ta đưa cho ngươi vài thứ để mang theo, thường xem lật xem, xem xét cho chăm, không thể không một ngày không đọc sách. Ngươi đã từng nói, muốn tiếp thu giáo học của Tây Sở bá vương. Người ta nói trong sách có ngọc, ngươi hãy từ từ đi tìm tòi, học tập, nhưng đừng có từ bỏ. Đợi ngươi trở về, ta sẽ xem xét học vấn của ngươi.
Nói tới đây, Tào Chương trịnh trọng đứng lên, cung kính.
- Trận chiến U Châu, ta đoán chắc bắt đầu vào đầu xuân. Nơi đó vô cùng lạnh, sau khi chủ công chuẩn bị chu toàn, một trận đánh tan. Tuy nhiên, vùng U Châu địa thế phức tạp, Viên Hi ở đây buôn bán lâu dài, căn cơ sâu. Một khi tiền tuyến thất bại, y sẽ lui về Liêu Đông. Đến lúc đó tất nhiên chủ công cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, tiếp tục xuất kích. Chỉ có điều Liêu Đông đường khó đi, địa thế phức tạp. ngươi tới lúc đó, cần bảo vệ tốt cho chủ công, cẩn thận phục kích. Còn nữa, đối xử tốt với Phụng Hiếu, tốt nhất hãy cử một người đi theo. À, để Đông Hiểu đi theo đi. Mang theo nhiều dược liệu một chút, để tránh được việc khí hậu không hợp. Nếu chẳng may dược liệu không giúp được ta còn một cách khác không biết có hữu dụng không? Để quân tốt xuất phát trước, từ bản thổ mang một ít đất. Lúc không thoải mái, dùng nước ngậm với đất, không chừng có thể hóa giải bệnh tình. Tóm lại, trận chiến U Châu sẽ không đơn giản như ngươi tưởng tượng, trong đó liên quan sâu rộng. Không chỉ có Viên Hi mà còn có Ô Hoàn, Tiên Ti một đám hỗn độn, Ngươi làm theo lệnh, nhớ cẩn thận một chút, còn nữa, mang theo nhiều xiêm y, để tránh mắc lạnh.
Tào Bằng thực sự thích thú Tào Chương.
Người này là một kẻ rất chân thật, có đôi lúc khá bướng bình, nhưng tâm rất rộng có thể bao dung được cả thiên hạ. Chỉ có điều tính tình quá thẳng, rất dễ tin tưởng người khác, khó tránh khỏi bị lừa. Tào Bằng dặn dò nhiều chuyện, nghĩ tới lúc không còn nghĩ ra gì nữa mới thôi.
Tiễn bước Tào Chương, Tào Bằng trong lòng không khỏi buồn bã.
Y đột nhiên hạ giọng, nói với Tào Bằng:
- Cẩn thận một chút, Chu Bất Nghi ở trên lầu.
Tào Bằng nghe xong ngẩn người, rồi cười lạnh một tiếng.
- Tên nhóc con miệng còn hôi sữa, gã tính làm gì chứ.
Sử A cũng cười, lui về một bên.
Tào Bằng sải bước đi vào lầu Dục Tú. Tên tiểu nhị trưởng bộ vẻ mặt tươi cười tới tiếp đón:
- Sử Lão Đại chờ một chút. Tiểu nhân đưa ngươi đi gặp trưởng quầy, trong chốc lát sẽ thu xếp người đưa ngươi về phủ. Sử lão đại, ngươi quen biết người này sao không nói sớm, haha, về sau tiểu đệ còn phải nhờ vả Sử lão đại chiếu cố nhiều, mời đi theo ta, đi theo ta.
Sử A lại mỉm cười.
Y không hề khách sáo ngược lại lại rất bình tĩnh.
Ba năm, đã ba năm.
Ba năm qua, y có gì chưa nhìn qua?
Mà nay Sử A, tâm như nước, sớm đã không còn hào hùng tranh đấu phân tranh như trước.
Cho nên, đối với tên tiểu nhị, y cũng không nói thêm gì. Chỉ gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Tiểu nhị ca, mời đi trước dẫn đường.
Bước đi tuy rằng vẫn khập khiễng như trước, nhìn qua rất không tự nhiên, nhưng bộ ngực A Sử đã ưỡn lên, đi theo tiểu nhị, tìm trưởng quầy.
***
Khổng Dung ở trên tầng ba lầu Dục Tú mở tiệc.
Tào Bằng báo danh, đều có tiểu nhị dẫn đường phía trước, đi tới lầu ba.
Không đợi đi vào nhã các, đã nghe thấy bên trong một thanh âm kịch liệt, Dường như có rất nhiều người, đang xảy ra tranh chấp trong nhã các.
Tào Bằng đứng ở cửa, xua tay ra hiệu tiểu nhị lui ra.
Hắn lẳng lặng nghe ngóng, trên mặt hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.
Hít sâu một hơi, Tào Bằng mở cửa, đi vào, chắp tay với mọi người:
- Tào mỗ tới muộn, xin mọi người đừng trách cứ.