Tào Tặc

Chương 553 : Tử sĩ

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


-A Phúc, ngươi không sao chứ?



Tào Bằng chắp tay:



-Đa tạ chủ công đã lo lắng, Bằng không sao.



Vừa nói, hắn vừa nhìn thoáng qua Cao Thuận, nghiêm mặt nói:



-Cao tư mã, xin ngài chớ trách tội. Vừa rồi ta chú ý thấy y phục trên người nữ tử này không vừa vặn lắm, cho nên mới mạo muội như thế. Đây ắt là có người muốn phá hỏng tình hữu nghị với quý bang, nên chuyện này mới xảy ra. Khi châm rượu cho Cao tư mã, tay nàng ta có hơi run run, cho nên ta cảm thấy nàng ta quả có chút bất thường.



Bữa tiệc rượu đêm nay là do một tay Tào Bằng thu xếp.



Tất cả tỳ nữ hầu hạ đều được chuẩn bị kỹ càng.



Y phục được đặt riêng. Trước bữa tiệc rượu, hắn lại sắp xếp cẩn thận thứ tự từng người rót rượu một.



Tào Bằng vốn cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Vốn hắn chỉ cảm thấy mỹ tỳ kia có chút bất thường, nên mới lên tiếng ngăn cản. Nào ngờ mỹ tỳ này lại là tử sĩ đã qua huấn luyện đặc biệt. Tào Bằng giải thích với Cao Thuận một chút, rồi nói với Tào Tháo:



-Phủ Tư Không canh gác nghiêm ngặt, không ngờ nữ tử này có thể trà trộn vào đây, chỉ e rằng… Theo ty chức thấy, tốt nhất nên tìm người có thể nhận diện nàng ta đã.



Đúng vậy, việc canh gác ở phủ Tư Không có thể nói là cực kỳ nghiêm ngặt, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn cả hoàng cung đại nội.



Người ngoài muốn trà trộn vào thực chẳng dễ dàng gì.



Có thể thần không biết quỷ không hay lẫn vào đám người này, lại nhận trọng trách châm rượu thì sao có thể là do người bình thường gây ra được? Quan trọng nhất là nữ tử này làm sao biết được nàng ta sẽ châm rượu cho Cao Thuận mà không phải những người khác? Chuyện này khẳng định là có vấn đề.



Tào Tháo giờ cũng đã bình tĩnh lại:



-Vậy giao cho A Phúc ngươi xử lý.



Tào Bằng ứng tiếng rồi xoay người nhìn qua đám nữ tử phụ trách châm rượu trong thính đường.



-Người đâu, đưa danh sách lên đây.



Nếu có thể sắp xếp chuyện châm rượu, ắt sẽ có bản ghi chép tỉ mỉ. Tào Bằng cất bước, đi đến trước mặt một tỳ nữ, trầm giọng nói:



-Ngươi có nhận ra thích khách kia không?



-Bẩm công tử, tiểu tỳ không quen!



Châm rượu cho Cao tư mã vốn là do tiểu Ngọc phụ trách. Vừa rồi trước khi dâng rượu, nàng kia chợt chạy tới, nói là tiểu Ngọc bị bệnh, bảo nàng tạm thời thay thế. Lúc ấy, bọn tiểu tỳ đều vội sắp rượu, cho nên không để ý lắm. Công tử, chúng nô tỳ và thích khách kia thật sự không có quan hệ gì hết.



-Tiện tỳ xảo trá, phải dùng đại hình xử lý ngươi mới được.



Hứa Chử tức giận quát, tiểu tỳ kia sợ đến lạnh run người.



Tào Bằng lẳng lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau chợt xoay người lại:



-Tư Không, hay là mời người nhận rõ lai lịch của nữ tử này một chút.
-Tư Không, theo ta thấy, Tào công tử nói rất có lý. Gióng trống khua chiêng điều tra không được hay cho lắm. Hay là trước mắt cứ điều tra xem nữ tử này trà trộn vào trong phủ như thế nào, rồi hỏi Ngũ công tử cũng chưa muộn.



Nếu Cao Thuận đã mở lời, Tào Tháo dĩ nhiên cũng không làm căng nữa.



Một lát sau, Hứa Chử trở về:



-Khởi bẩm Tư Không, trong đống tuyết phía sau tửu phòng phát hiện một nữ tử khỏa thân, đúng là tiểu Ngọc kia.



-Điều tra rõ ràng cho ta xem nữ nhân này trà trộn vào trong phủ như thế nào.



Lúc này, quả thực Tào Tháo đã nổi giận.



Một nữ nhân như vậy trà trộn vào trong phủ chẳng ngờ lại không ai phát hiện ra.



Nếu chẳng may nàng ta muốn ám sát Tào Tháo thì y đã gặp nguy hiểm biết nhường nào. Cũng may là thường ngày Tào Tháo vốn cẩn thận đề phòng, lúc nào cũng có hai người Điển Vi và Hứa Chử đi theo. Nếu không… Tào Tháo giật mình, thầm sợ hãi.



Lúc này, một lão quản gia đi tới.



-Tư Không, lão nô có chút ấn tượng với nữ tử này.



-Ồ?



-Tầm đầu năm, có một lần Ngũ công tử ra ngoài, khi trở về đã dẫn theo nữ tử này. Lúc ấy, lão nô nhớ rõ, phu nhân còn hỏi. Ngũ công tử nói khi người và Chu Bất Nghi đi dạo trên phố thấy nữ tử này bán mình để ma chay cho phụ thân nên không đành lòng, liền mua nàng ta về hầu hạ người.



Đúng vậy, chính là nữ tử này!



Lão nô còn nhớ rõ, ban đầu phu nhân muốn để nàng ta vào bếp, nhưng Ngũ công tử nói nàng ta biết chữ, cho nên để bên cạnh công tử.



-Ngươi chắc chắn chứ?



-Lão nô nhớ rất chính xác.



Tào Bằng chợt biến sắc.



Hắn bật đứng dậy, quát to một tiếng:



-Không hay rồi!



Tào Tháo còn chưa kịp hỏi, hắn đã chạy ra khỏi phòng.



-Quân Minh, mau dẫn người đuổi theo A Phúc đi.



Tào Tháo tuy không biết vì sao Tào Bằng lại phản ứng mãnh liệt như thế, nhưng bản năng mách bảo y nên tin tưởng hắn.



Điển Vi ứng tiếng rồi dẫn theo mười tên vệ sĩ bám sát Tào Bằng.



Tào Tháo đứng trên thính đường, nhìn lướt qua thi thể trên đại sảnh, lại quay đầu nhìn Cao Thuận, cười chua xót.