Tào Tặc

Chương 562 : Mã thị Ngũ Thường

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Lưu Bị không lên tiếng mà chỉ chau mày, lộ vẻ bi thương.



Gia Cát Lượng không kìm nổi hỏi:



- Chủ công có gì không vui?



Không hỏi thì thôi, hỏi rồi, Lưu Bị lại cất tiếng khóc lớn, hai mắt đầy lệ.



- Ta khóc vì nếu như không có tên tiểu tặc Tào gia kia, lúc nay sao ta chẳng khác gì tù nhân vậy?



tâm độc giả dối đã hơn ba lần phá hỏng đại sự của ta, ta thật sự có lòng diệt trừ hắn, cớ gì mà nửa đời Lưu Bị ta lại trôi giạt vất vả? Còn để cho uy thế tên tiểu này danh vọng ngày càng cao? Nếu ta không trừ hắn thì chắc chắn đêm khó mà ngủ yên được.



Gia Cát Lượng lập tức trầm mặc!



Nói thật y cũng không biết rõ Tào Bằng nhiều lắm.



Gia Cát Lượng tuổi lớn hơn so với Tào Bằng một chút, khi y mười bảy tuổi tuổi trú tại Kinh Châu là lúc Tào Bằng tái sinh tại núi Trung Dương. Sau đó mặc dù nghe nhiều người nhắc tới cái tên Tào Bằng nhưng y lại không để trong lòng, thậm chí khi biết Bàng Đức đã được Tào Bằng thu nhận, Gia Cát Lượng thậm chí còn tỏ thái độ khinh thường. Vì thế, Gia Cát Lượng từng muốn tỷ tỷ của y là Gia Cát Linh ra mặt khuyên bảo Bàng Đức Công phải phải lưu ý nhiều hơn.



Khi Tào Bằng ở thành Cửu Nữ bị hãm hại thì Cức Dương Lệnh Khoái Chính phái người xuống núi Lộc Môn truyền tin.



Nhưng Gia Cát Lượng lại tự mình cầm giữ tin thư đến hơn một tháng mới chuyển đến tay Bàng Đức Công.



Tuy nhiên lúc ấy thì Tào Bằng đã rời khỏi Nam Dương theo Điển Vi chạy nạn tới Hứa Đô. Vì chuyện này, Bàng Đức Công nổi trận lôi đình thiếu chút nữa đã phái cháu trai đi xử lý Gia Cát Linh. Cũng may mà hai người tình cảm sâu sắc mới không bị trừng trị, nhưng nguyên nhân chính vì thế mà Gia Cát Lượng vốn có thể nhập học ở núi Lộc Môn lại bị Bàng Đức cự tuyệt. Sau đó, Gia Cát Lượng lại dựa vào quan hệ trong nhà mà bái nhập vào Thủy Kính sơn trang.



Cái tên Tào Bằng từ đó cũng biến mất không đến tai Gia Cát Lượng nữa.



Y ở Thủy Kính sơn trang chịu khổ học hành, còn Tào Bằng thì lại ngàn dặm xa xôi đi nhậm chức tại Hải Tây.



Hải Tây chiến tích rạng rỡ, tên tuổi nổi danh.



Đồng thời Tào Bằng cũng từ Lậu Thất Minh và trận chiến Khúc Dương mà có chút danh, Gia Cát Lượng lúc đó có nghe tiếng nhưng cũng không để trong lòng, tận đến mấy năm sau, Từ Thứ và Thạch Thao trở về Dĩnh Xuyên tìm Tào Bằng nương tựa thì Gia Cát Lượng mới nghĩ tới lai lịch của người tên là Tào Bằng này.



Chỉ có điều lúc này Tào Bằng đã là đệ tử của Ngọa Long Cốc Hồ Chiêu.


Tuân Kham có một cảm giác, tuy nói Tào Bằng ở Hải Tây, Hà Tây trước sau đều thi hành đồn điền mở ra cục diện.



Nhưng ở quận Nam Dương, hắn quả quyết sẽ không như thế.



Bởi vì tình hình quận Nam Dương hoàn toàn khác với Hải Tây, Hà Tây.



Tào Bằng không nhất thiết phải dùng mỗi chiêu thức này để thống trị thiên hạ, ngược lại mà sẽ nhập gia tùy tục, căn cứ theo hoàn cảnh khác nhau mà sẽ thi hành chính sách khác nhau. Hắn ở Hải Tây và Hà Tây cũng thi hành việc buôn bán, nhưng trên thực tế, thủ đoạn thi hành hai nơi lại hoàn toàn không giống nhau.



Ở Hải tây, là lấy dân làm việc chính, thiết lập chín việc lớn lấy việc tăng mạnh buôn bán dân gian để đua tranh.



Đó là bởi vì Hải tây thuộc địa khu Giang Hoài, mà buôn bán tại Giang Hoài rất phát triển.Nhưng nhìn thủ đoạn của hắn ở quận Hà tây, lại lấy chính phủ để tiến hành mở rộng, thiết lập Thương hội Hà Tây, gần như là một tổ chức của chính phủ. Thông qua chính phủ để tiến hành buôn bán, nắm trong tay sự buôn bán phồn vinh của quận Hà Tây. Hai địa khi, hai thủ đoạn, chứng minh rằng Tào Bằng không phải là người chỉ chuyên dùng một thủ đoạn cách thức.



Người như thế, tuyệt đối không thể lấy tâm tính bình thường để đối đãi.



Hắn ở Hải Tây, Hà Tây mở rộng đồn điền, nhưng chưa chắc sẽ thi hành ở Nam Dương, nhưng thủ đoạn của hắn rốt cuộc sẽ là gì?



Trong lúc nhất thời Tuân Kham cũng không thể đoán được.



Nhưng gã cũng không nói ra trước mặt mọi người, thứ nhất là vì để Gia Cát Lượng còn có mặt mũi, thứ hai, chủ ý của Gia Cát Lượng trong thời gian ngắn vẫn là có hiệu quả. Cho nên, Tuân Kham quyết định âm thầm quan sát một thời gian, để sau khi hiểu thêm về Tào Bằng thì sẽ tính toán tiếp.



Lưu Bị hỏi:



- Vậy phái ai đi?



Tuân Kham ngẫm nghĩ một chút:



- Mã Mạnh Thường có danh vọng, hơn nữa còn có thể tùy cơ ứng biến.



Có thể sai y đi sứ Vũ Âm, thám thính sự nông sâu của Tào Bằng. Ừm, còn có thể để Tử Long đi theo, cũng tăng cường sự bảo vệ cho Mạnh Thường.



Lưu Bị nghe vậy vui vẻ đồng ý.



(Triệu Tử Long đã sắp xuất hiện để đấu với Tào Bằng rồi, mình cũng hồi hộp).