Tào Tặc
Chương 564 :
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Từ lúc đến Dĩnh Âm, đám người Đỗ Kỳ, Lư Dục và Tào Bằng liên tục bàn luận việc sau khi hắn đảm nhiệm chức vị Thái Thú Nam Dương sẽ mang đến những ảnh hưởng gì.
Tào Bằng cũng đoán chừng hắn đến sẽ khiến rất nhiều người chú ý.
Muốn lặng lẽ đi nhậm chức ư?
Khả năng rất khó.
Ở vùng đất Nam Dương này, bất kể có gió thổi cỏ lay gì thì thế gia hào môn sẽ biết trước đầu tiên.
Hết cách, bởi vì đó là một đám địa đầu xà! (rắn địa phương)
Cho nên, Tào Bằng cũng chẳng định che giấu hành tung, sau khi đến Ngô Phòng thì lập tức lên tiếng sai người thông tri đến Giả Hủ Vũ Âm, chính thức báo cáo quan viên Nam Dương là hắn sắp đến Vũ Âm. Chẳng qua, sau khi qua núi Trung Dương, hắn cũng không ngay lập tức đi tới huyện Vũ Âm, mà mang theo đám người Bàng Đức và Đỗ Kỳ, Hoàng Nguyệt Anh, Hạ Hầu Chân, Đặng Ngải đi đến trấn Trung Dương, ngủ lại một đêm ở đó.
Trấn Trung Dương là quê hương của hắn.
Tào Bằng không thể nào quên lời dặn dò của mẫu thân đối với hắn trước lúc xuất phát.
“Tới Nam Dương rồi nhớ về nhà tổ tại quê nhà thu hồi lại điền sản.”
Vì thế Tào Bằng liền đến thẳng trấn Trung Dương.
Nhoáng cái đã mười năm.
Mùa thu mười năm trước, Tào Bằng giết Thành Ký nên đã cùng cha mẹ với cha con Vương Mãnh cùng nhau trốn khỏi trấn Trung Dương, chạy nạn tới Cức Dương. Buổi tối ngày hôm đó, gió tuyết nổi lên...nhưng cũng từ đó vận mệnh của Tào Bằng bắt đầu thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ai cũng không thể ngờ, Tào thợ rèn trung thực năm xưa còn rất bình thường trên trấn mà nay đã trở thành Thứ Sử Lương Châu?
Ai cũng không thể ngờ, cậu thiếu niên cả ngày mắc bệnh ốm yếu nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi nào ngờ giờ lại trở thành Thái Thú Nam Dương.
Ngay lúc Phi Đà binh mở đường, Bạch Đà binh vây quanh xe ngựa từ bên ngoài đi vào trong trấn Trung Dương thì là lúc toàn bộ trấn Trung Dương cũng theo đó mà sôi trào.
Thái Thú Nam Dương!
Đây chỉ là một trấn Trung Dương nho nhỏ, từ lúc xây dựng trấn cho tới nay chưa có một quan viên lớn nào đến.
Đặc biệt Vũ Âm còn thuộc cai trị của Tào Tháo, đương nhiên với Trấn Trung Dương cũng thuộc về Triều đình. Nghe nói vị Thái Thú Nam Dương này rất khó lường, hơn nữa tuổi trẻ, nghe nói còn chưa tới hai mươi lăm tuổi. Tuổi trẻ như vậy mà đã lên được vị trí Thái Thú Nam Dương rồi, nhất định là một người có bản lĩnh lớn. Không chỉ khiến dân chúng bàn tán xôn xao, ngay cả tam lão lý trưởng trên trấn cũng xếp ngoài mười dặm ở trấn Trung Dương, xếp thành hàng nghênh đón.
Chỉ có điều, ai cũng không nghĩ tới vị Thái Thú Nam Dương này chính là một nhà Tào gia giết người chạy trốn năm xưa.
Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất.
Người cũ Trấn Trung Dương mười năm trước mà nay không còn nhiều lắm.
Những người còn lại cũng có người còn nhớ rõ “Tào thợ rèn”. Nghe nói Thái Thú Nam Dương mới nhậm chức tên là Tào Bằng, bọn họ không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
- Ba của đứa nhỏ, Tên của vị Thái Thú Nam Dương này sao nghe quen quá vậy?
- Tại hạ Đặng Chi Cức Dương, là Tư Mã dưới trướng Công tử.
- Đặng công tử, Thái Thú đại nhân...
- Có lẽ Trương lão đã quên vụ huyết án mười năm trước tại cửa hành Thành Ký trấn Trung Dương?
- A?
Trương Thành nghe được bốn chữ cửa hàng Thành Ký, giật mình cả người lạnh run. Cuối cùng lão ta đã nhớ vì sao nhìn Tào Bằng quen quen. Tào Cấp, thợ rèn tại đầu trấn phía tây, còn thiếu niên Tào Bằng lúc đó trong người không khỏe cho nên cơ thể gầy yếu, có chút xanh dớt yếu ớt. Nhưng hiện nay cơ thể hắn cường tráng, tướng mạo Tào Bằng cũng càng trở nên giống Tào Cấp.
Đặng Chi khoát tay, đoàn xe lại tiến lên.
Bạch Đà binh áp theo sau, dưới sự suất lĩnh của Khương Phố chậm rãi tiến vào trấn Trung Dương.
- Quả nhiên là người nhà Tào thợ rèn!
Một thôn phụ thất thanh nói to, lại bị trượng phu giơ tay ra bịt miệng lại.
- Muốn chết phải không... “Tào thợ rèn” là câu mà nàng có thể tùy tiện nói ra sao?
Còn nữa, nàng là phụ nữ có chồng rồi, nên hiểu chuyện chứ. Đó đường đường là Thái thú đại nhân, nàng còn ăn nói như vậy nữa, cẩn thận đầu rơi xuống đất.
Thôn phụ lập tức ngậm miệng lại.
- Thật sự là con trai của lão Tào gia ư?
- Thật không ngờ...Lão Tào gia lại có được đứa con làm quan to như này.
- Cha của đứa nhỏ, muội còn nhớ năm xưa chàng và A Phúc với Đầu Hổ ca quan hệ rất tốt, không bằng đi bái kiến một chút, biết đâu có chút tiền đồ.
-...Ta đã từng nói, một nhà Tào lão ca không thể so với thường dân được.
Dân chúng trong trấn bàn luận lung tung, lộn xộn, có gì nói đó.
Có kinh ngạc, có ngưỡng mộ, lại cảm thấy sợ hãi khó hiểu.
Mà Trương Thành thì sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác đứng ở bên đường, rất lâu không nói nên lời.
Lúc trước, lão vì đón ý hùa theo huynh đệ bổn gia Vũ Âm Lệnh, không tiếc che giấu lương tâm mà khiến Trương thị bị oan...Hôm nay, báo ứng đã đến, báo ứng đã đến!
- Cha, cha làm sao vậy?
Trương Thành mất một lúc lâu mới gượng cười:
- Con à, họa lớn đến rồi, họa lớn đến rồi...