Tào Tặc

Chương 566 :

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Mọi người nghe vậy, ai nấy cũng đều hết sức vui mừng…



Vũ Âm, huyện Giải.



Trong đại sảnh, Giả Hủ đang thảo luận sự tình với Ngụy Diên từ phương xa mới tới.



Hiện nay Ngụy Diên đang trấn thủ Diệp huyện, cùng với Điền Mãn, Hứa Nghi tạo thành thế chân vạc, khiến cho binh mã của Lưu Bị không có cách gì tiến tới thêm được một bước, hai bên tạm thời đang ở trong thế giằng co. Nghe nói Tào Bằng nhậm chức Thái thú Nam Dương, lại cho thiết lập trung tâm hành chính của quận ở huyện Vũ Âm, bất luận xét về công hay tư, Ngụy Diên cũng nên đến thăm hỏi. Về công, Ngụy Diên là Trung lang tướng, còn Tào Bằng là Thái thú, xét cấp bậc thì y là thuộc cấp dưới trướng Tào Bằng. Về tư, năm xưa thành Cửu Nữ có mối kết giao hữu nghị, đến nay đã gần được mười năm. Cho nên, từ sớm Ngụy Diên đã từ Diệp huyện vội tới, muốn gặp mặt Tào Bằng một chuyến…



-Hữu Học tạm lưu lại trấn Trung Dương?



Giả Hủ ngạc nhiên buông tờ công văn trên tay xuống, thần sắc lộ vẻ suy tư.



-Dạ, Tào thái thú cho người đưa tin đến, nói là mùng một tháng giêng sẽ khởi hành từ trấn Trung Dương, đến tối sẽ đến huyện Vũ Âm, chỉ có điều…



-Chỉ có điều cái gì?



-Người của Tào thái thú đang thu mua một lượng lớn lương thực thực phẩm và rượu ở trong huyện thành, khiến thị trường có chút hỗn loạn.



Hơn nữa, Tào thái thú còn ra lệnh cho người đưa hết các đầu bếp trong thành đến trấn Trung Dương, khiến cho lòng người hoảng hốt… Nghe người của Tào thái thú nói, thì Tào thái thú định mở tiệc ba ngày ở trấn Trung Dương, cũng không biết rốt cục là có dụng ý gì. Thái trung, hay là cho người đi hỏi xem?



Giả Hủ đột nhiên bật cười!



-Không cần, truyền lời xuống dưới nói, chẳng qua là Tào thái thú áo gấm về quê, muốn chung vui với bà con mà thôi, không cần lo lắng.



-Vâng!



Đợi người truyền tin lui đi rồi, Giả Hủ mới quay đầu lại, hỏi:



-Ta biết ngay mà, tên tiểu tử đó đúng là ứng cử viên thích hợp cho chức Thái thú Nam Dương.



Ngụy Diên nghe nói ngạc nhiên:



-Lời này của Thái trung là sao?


Trương Thành không khỏi gật đầu lia lịa, những bô lão khác trong sảnh cũng nhao nhao tỏ ý tán đồng.



Những người có thể ngồi trong sảnh này, phần lớn đều là những bậc đức cao vọng trọng ở trấn Trung Dương, hoặc là những người có chút năng lực. Tào Bằng thấy mọi người gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm tươi.



-Vừa rồi, Trương lão nói với ta xin từ chức Tam lão, ta đã đồng ý rồi.



Bao nhiêu năm nay, Trương lão đã vất vả và lập nhiều công lao cho trấn Trung Dương rồi, bây giờ cũng đã đến lúc an dưỡng tuổi già. Nhưng, về việc tìm kiếm ứng viên bổ nhiệm Tam Lão thì vẫn mong các vị quan tâm, cho ta một ứng viên. Không biết Trương lão có đề cử ai không? Để tiểu bối tiện giúp.



Trương Thành sống lâu thành tinh rồi.



Ông ta hiểu rõ, mình năm xưa từng đắc tội với gia đình Tào Bằng.



Đến nay, tuy Tào Bằng không làm khó ông ta, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta vẫn có thể nắm quyền quản lý ở trấn Trung Dương.



Ứng viên cho vị trí Tam Lão của trấn Trung Dương tất sẽ có thay đổi. Phụ tá của Tào Bằng là Đặng Chi lúc trước cũng từng nói, là ông ta không thể nào tiếp tục đảm nhiệm Tam Lão nữa. Cho nên, từ trước khi tiệc rượu được bắt đầu, Trương Thành đã đến nhà Trần Thức, thỉnh tội với Tào Bằng, xin từ chức Tam Lão.



Đây là vấn đề thái độ!



Xin từ chức Tam Lão tuy có thể khiến cho địa vị của gia đình Trương Thành sụt giảm.



Nhưng lại có thể bảo toàn gia tộc… Hơn nữa, Trương Thành cũng hiểu rõ, cùng với sự quật khởi của nhà họ Tào, vận mệnh của trấn Trung Dương nhất định sẽ có biến đổi cực lớn. Trước kia, Trương Thành dựa vào vận may, dựa vào gia sản, có thể ngồi vững ở vị trí Tam Lão. Nhưng hiện nay, đã không đến lượt ông ta ngồi tiếp nữa rồi.



So với việc bị Tào Bằng đuổi xuống, thì chẳng bằng chủ động một chút.



Có thể thấy rõ, Tào Bằng có vẻ rất tán thưởng đối với cách cư sử biết điều của Trương Thành.



Cho nên sau khi tiệc rượu được bắt đầu, thái độ của hắn đối với Trương Thành cũng hết sức ôn hòa, có cười có nói.



Tam Lão là một cấp bậc quan viên trực thuộc huyện, gần giống như chức vụ chủ tịch xã của đời sau. Phụ trách kiểm chứng, điều đình tranh cãi, tiến hành giáo dục cảm hóa, đồng thời đảm bảo các khoản trưng thu thuế má. Loại chức vụ như thế này, thường là phải chọn người có nhiều kinh nghiệm đảm nhận. Quyền lợi và nhiệm vụ của chức vụ này, cũng giống như tộc trưởng của một gia tộc. Chỉ có điều, đối tượng của tộc trưởng là tông tộc, còn Tam Lão, lại mang tính chất khu vực rất lớn, phụ trách cả một khu vực.



Trương Thành và các bô lão trên sảnh đường đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi nén một tiếng cười khổ.



Kể từ giờ khắc này trở đi, cục diện rời rạc của trấn Trung Dương sẽ có thay đổi. Từ nay về sau, trấn Trung Dương sẽ được gắn nên dấu ấn đậm nét của nhà họ Tào.