Tào Tặc
Chương 578 : Hoàng Tu Nhi nhà ta đã trưởng thành
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Nhìn vẻ mặt của Quách Gia vui mừng, không biết vì sao, tâm trạng của Tào Tháo, lập tức trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
- Phụng Hiếu, có chuyện gì vui?
Nói xong, Tào Tháo xoay người đi vào trong đại trướng, mà Quách Gia thì theo sát phía sau. Khi thân hình hai người chưa vào tới lều lớn, Điển Vi và Hứa Chử lập tức một trái một phải đã đi ra ngoài lều. Đi theo Tào Tháo đã lâu, bất luận là Điển Vi hay là Hứa Chử, đều đã thành thói quen. Rất nhiều lần, không cần Tào Tháo chỉ bảo, thường là chỉ cần một câu, hoặc chỉ là một động tác, bọn họ đã biết cần phải làm gì. Tuy rằng vừa rồi Tào Tháo chưa nói cái gì cả,
nhưng Điển Vi, Hứa Chử lại biết, Tào Tháo và người ấy, nhất định có sự việc quan trọng cần bàn bạc.
Vào bên trong lều ngồi xuống, Tào Tháo nghi hoặc hỏi:
- Phụng Hiếu vừa rồi nói là có chuyện vui lớn, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Quách Gia nghe thế, lập tức mỉm cười.
- Thừa tướng, mới vừa rồi ta đi gặp Tử Văn, thấy hắn đang lật xem sách “ ba mươi sáu kế” của Hữu Học. Vì thế ta bèn cùng hắn hàn huyên vài câu, lại phát hiện Tử Văn dường như có một chút ý tưởng. Hơn nữa, hắn để cho ta xem một vài món đồ, ta cảm thấy có chỗ hữu dụng rất lớn cho Thừa tướng, liền vội vàng trở về.
- Cái gì vậy?
- Thừa tướng, sao không cho Tử Văn mang đến, dâng cho Thừa tướng?
Quách Gia cười ha hả đề nghị với Tào Tháo, làm cho Tào Tháo rất lấy làm hiếu kỳ.
- Vậy thì bảo Tử Văn lập tức đến đây.
Từ khi cuộc chiến ở U Châu bắt đầu, Tào Chương nhiều lần lập được chiến công.
Đặc biệt là ở trận chiến Đốc Kháng Đình, Tào Chương đánh bại Tương Nghĩa Cừ, lộ ra năng lực phi thường. Sau đó y cướp lấy Ung Nô, tuy nói có một phần nguyên nhân là do Quản Thừa Hiến quy hàng nhưng cũng là một công lao to lớn. Sau hai cuộc chiến đó, Tào Chương đã thăng chức là phó Thừa tướng, lên chức Giáo Úy Đãng Khấu. Phương diện này đương nhiên có một phần nguyên nhân y là con trai của Tào Tháo, nhưng không thể phủ nhận, mấy tháng trước, Tào Chương đã làm cho Tào Tháo có được niềm vui hết sức bất ngờ.
Hiện nay, Tào Chương đang theo Tào Tháo hành quân, đóng quân ở ngoài thành Vô Chung.
Chỉ một lát sau, Tào Chương đã vội vàng tới lều chủ soái. Đồng thời y còn mang theo hai người là Ngưu Cương và Điển Phất, chỉ huy bọn tùy tùng mang theo một vật nặng trịch gì đó.
- Tử Văn, vật này là gì?
Thật sự mà nói, từ khi Tào Phi chết đi, Tào Tháo nhìn như có vẻ rất nhanh khôi phục lại bình thường, giống như ở trong lòng cái gì cũng không nhớ. Nhưng từ sâu trong nội tâm, Tào Tháo cực kỳ bi ai, nhưng có mấy người biết được? Hai đứa con xuất sắc nhất, Tào Ngang và Tào Phi, trước sau đều chết trận ở sa trường. Tào Chương trước kia, chỉ biết có tranh cường độc đấu, tuy rằng rất được Tào Tháo yêu thương, nhưng cũng không phải là một người có thể phó thác.Vốn dĩ, Tào Tháo khá coi trọng Tào Thực và Tào Xung. Nhưng không nghĩ tới, Tào Thực có tài văn chương xuất chúng, nhưng lại lỗ mãng, không thể trọng dụng; mà Tào Xung cũng rất trí tuệ, thậm chí không kém hơn Tào Thực, cũng không có tính tình lỗ mãng như Tào Thực. Nhưng, trong tính cách của Tào Xung, hình như còn thiếu một cái gì.
Y rất khắc nghiệt, làm cho Tào Tháo có chút không hài lòng.
Lúc trước Tào Bằng thả Nhất Biên không nói, chỉ nói về việc Chu Bất Nghi…
Quan hệ giữa Tào Xung và Chu Bất Nghi, khi đó có thể nói là mật thiết. Nhưng sau khi Chu Bất Nghi gặp chuyện không may, Tào Tháo ra lệnh cho Tào Chân đi Thư viện Toánh Xuyên hỏi, không ngờ Tào Xung căn bản không hỏi đến sự sống chết của Chu Bất Nghi, chỉ nói mình bị người lừa bịp, tuyệt đối không thể hại tính mạng của Tào Tháo.
Đương nhiên Tào Tháo tin tưởng, Tào Xung sẽ không hại tính mạng của lão.
Nhưng vấn đề cơ bản là ở chỗ, Tào Xung lúc ấy nóng lòng chỉ thanh minh cho mình, không hề niệm chút tình nghĩa, khiến cho Tào Tháo rất mất hứng.
Tào Tháo, là người thà ta phụ người chứ không để người phụ ta. Nhưng trong lòng, lại rất xem trọng tình cảm. Như lúc trước, Tào Bằng tự ý tự quyền, thả người nhà của Lữ Bố ra khỏi nước. Theo đạo lý mà nói, Tào Tháo có thể trị Tào Bằng tội chết. Nhưng, lão lại tha cho Tào Bằng… Rồi sau đó, Tào Bằng vì tỷ tỷ Tào Nam, chém đứt tay của Phục Hoàn; vì thay Vương Mãnh báo thù, mà nổi giận giết chết Vi Đoan.
Tào Tháo không tức giận sao?
Đương nhiên rất tức giận!
Nhưng đồng thời với tức giận, Tào Tháo đối với Tào Bằng, lại càng thêm yêu thích.
Bởi vì, trên đời này không ai muốn chán ghét một người trọng tình trọng nghĩa... Ngược lại là Tào Xung, hoặc nhiều hoặc ít, lại khiến cho Tào Tháo thất vọng.
Những đứa con còn lại, tuổi còn quá nhỏ, không thể trọng dụng.
Ở sâu trong nội tâm của Tào Tháo, luôn luôn vì chuyện chọn người thừa kế, mà cảm thấy phiền não.
Nhưng hiện tại, Hoàng Tu Nhi năm đó chỉ biết múa đao xách thương kia, lại có thể thao thao bất tuyệt cùng lão chuyện trò, giống như Tào Phi, Tào Ngang khi trước, tinh thần hăng hái. Điều này làm cho Tào Tháo có thể nào không chờ mong? Có thể nào không cảm thán? Trong mắt lão ẩn chứa ý cười, lẳng lặng nghe Tào Chương nói hết.
Một lúc lâu sau, Tào Tháo đột nhiên nói:
- Tử Văn, có dám làm Đốc quân phủ không?