Tào Tặc
Chương 584 : Trận chiến Nam Dương lần thứ nhất
Ngày đăng: 00:07 22/04/20
Lưu Bị ngồi trên giường mà khuôn mặt tái mét.
Không gian trong gian phòng lặng ngắt như tờ, tràn ngập một bầu không khí khiến cho người ta cảm thấy khó thở.
Gia Cát Lượng, Mã Lương, Trần Chấn ngồi phía bên phải còn Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân và các võ tướng thì ngồi bên tai trái, im lặng không nói gì.
- Ca ca! Hay là chúng ta khởi binh đánh tới Vũ Âm. Nếu không lấy được tính mạng của thằng nhóc kia thì quyết không lui binh.
Trương Phi đột nhiên bật dậy, gương mặt màu đên của y gần như biến thành màu tím. Y vừa nói vừa vung tay lên.
Còn Quan Vũ ngồi bên phải y thì hai mắt phượng trợn lên đầy sát khí.
Hiển nhiên câu nói của Trương Phi cũng đúng với ý của gã.
Lưu Bị gằn giọng:
- Dực Đức! Ngồi xuống.
- Chẳng lẽ huynh chấp nhận nhịn cái cục tức này hay sao?
Trương Phi giận quá nói tiếp:
- Thằng nhóc đó thật quá đáng. Cái thứ báo Chân Lý ở Nam Dương lại còn viết linh tinh làm nhục huynh trưởng. Nếu không giết hắn thì làm sao mà có thể nuốt trôi cái cục tức này.
- Dực Đức ngồi xuống.
Lưu Bị lại quát to. Lần này thì mặc dù không cam lòng nhưng Trương Phi vẫn phải ngồi xuống.
Trên cái án thư trước mặt Lưu Bị có đặt một trang giấy. Diện tích của nó cũng không khác với khổ của một trang báo sau này, có điều nó được làm từ giấy bìa cứng. Hình thức của nó nhìn cũng không khác nhiều với báo chí, tiêu đề của nó có năm chữ báo Chân lý Nam Dương bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ Chân lý càng biện càng sáng. Nghe nói tiêu đề của báo được xuất phát từ tay của Chung Lai.
Trong toàn tờ báo được chia ra làm bốn bản.
Ở bản thứ nhất có đăng ba bài văn. Ba bài văn đó theo thứ tự là dòng họ của Sầm Thiệu, thái thú tiền nhiệm Dương Tục của Nam Dương và một bài về những điều mọi người chưa biết. Nội dung chính của ba bài đó chính là sự giải thích về khoảng thời gian mà Tào Bằng giết cả một chi Đặng Uy rồi sau đó bị rất nhiều dòng họ cường hào ở Nam dương chỉ chích nhúng tay vào việc của một dòng họ.
Cả ba bài đều nhấn mạnh sự nghiêm khắc của luật pháp triều đình.
Khuôn mặt của Trần Đáo lập tức đỏ bừng.
Thật ra báo Chân Lý của Tào Bằng được sử dụng cách in ấn để phát hành.
Mà giấy của nó cũng được chế tạo đặc biệt từ Huynh Dương đưa tới Nam Dương.
Mới nghe thì đường xá xa xôi như vậy sẽ mất rất nhiều chi phí. Nhưng trên thực tế thì thứ giấy này được vận chuyển kèm theo những thứ khác nên gần như Tào Bằng không mất một đồng nào. Chẳng hạn, Tào Bằng cần hai thếp giấy vàng thì chỉ nhờ với Chung Do khi nhập hàng, bảo với độ hộ tống tiện đường vận chuyển qua. Mà Chung Lạt là đối tác với Phúc Chi lâu cũng không thể nào từ chối yêu cầu này.
Một lần hai thếp giấy cũng đủ cho Tào Bằng sử dụng trong ba tháng.
Còn việc in ấn báo chí chẳng qua chỉ mười người mà thôi.
Còn về phần bài viết thì có Lư Dục phụ trách nên không mất nhiều sức lắm. Đặng Địch giao cho Tào Bằng hai mươi người trong tộc, trong số đó rất nhiều người biết chữ có thể trở thành thủ hạ của Lư Dục. Kết quả là việc xuất bản báo Chân Lý chỉ cần hai mươi người là có thể hoàn thành, dễ dàng khống chế dư luận của Nam Dương.
Hai gò má của Quan Vũ hơi giật giật:
- Chẳng lẽ phải lờ nó đi hay sao?
Lưu Bị hít một hơi thật sâu rồi sau đó bật cười đầy bất đắc dĩ:
- Hiện nay cũng chỉ còn biết nhẫn nại. Tào Hữu Học dùng cách này mặc dù có thể đạt được hiệu quả nhưng chung quy vẫn phi chính đạo. Đợi sau vụ thu hoạch, lương thảo chúng ta đầy đủ thì cũng là lúc có thể ra tay.
- Đúng vậy! Kế sách hiện giờ cũng chỉ làm như vậy.
Đối với phương pháp mới mẻ của Tào Bằng, Gia Cát Lượng cũng không thể nào đối phó được.
Chỉ có điều nét mặt của Tuân Trạm thì hết sức nặng nề: Tào Hữu Học sẽ đợi cho tới vụ thu hoạch hay sao?
Y nhíu mày, một lúc sau mới lên tiếng:
- Chủ công! Chỉ dựa vào chúng ta thì sợ rằng lực bất tòng tâm. Nếu chủ công muốn khai chiến với Tào Hữu Học thì nhất định phải kéo Lưu Biểu vào mới được.
Lưu Bị nghe thấy vậy liền trầm ngâm.