Tào Tặc

Chương 595 : Rồng nhỏ đã trưởng thành

Ngày đăng: 00:07 22/04/20


Tuân Kham thúc ngựa ở dưới kỳ môn, đang quan sát động tĩnh thị trấn Vũ Âm.



Có lẽ bởi vì đối với thương mâu uy lực lớn, nên có một chút sợ hãi.



Mặc dù khoảng cách năm trăm bước có thể phỏng đoán được hướng đi của thương mâu, nhưng hắn lại lưỡng lự ở ngoài sáu trăm bước. Trên đầu thành, không hề có động tĩnh gì. Vẫn hết sức trầm tĩnh bình thường như trước, làm Tuân Kham liên tục nhíu mày.



Tào Bằng không ở Vũ Âm!



Chủ soái quân Tào quản lý ở Vũ Âm là hai người Dương Hàng và Vũ Âm Lệnh Lã Thường.







Dương Hàng?



Tuân Kham chưa nghe nói qua...



Chỉ biết phụ thân của Dương Hàng là Dương Tục, từng đảm nhiệm Thái Thú Nam Dương. Tuân Kham biết Dương Tục, bởi vì năm đó Dương Tục cũng là danh sĩ một phương. Có thể qua lại thân thiết với Thái Ung, và trở thành con cháu thông gia, sao lại có thể là hạng người không có năng lực? Tuy nhiên, Dương Tục so với Thái Ung thông minh và xem xét hiểu được thời thế. Vào giữa năm Hi Bình, sau khi Hán Linh Đế lên ngôi đã trắng trợn bán ra quan tước. Dương Tục là người không có tiền mua quan, đành phải nhượng lại chức vị Thái Thú cho danh sĩ Hoằng Nông Thành Tấn... Chính là Thái Thú Nam Dương Thái Thú Sầm Công Hiếu, Hoằng Nông thành tấn nhưng ngồi khiếu. Sau khi Dương Tục mất quan, liền trở về với ông bà, dốc lòng làm văn, lánh đời không ra, mà được danh tiếng lớn như vậy.



Trái lại Thái Ung bởi vì quan hệ với Đổng Trác mà thân bại danh liệt, bị Vương Doãn giết chết.



Dương Tục, vốn là một người hiểu được như thế nào là ẩn mình giữ mạng. Nhưng rốt cục ông có bản lĩnh lớn bao nhiêu? Lúc đấy ai cũng có thể nói được rõ ràng...



Mà nay Dương Hàng Quận Thừa Nam Dương!



Nói thật Tuân Kham cũng không có để ở trong lòng.



Nhưng thật ra Lã Thường đã giao chiến với Lưu Bị vài lần mà không bị yếu thế hơn, bởi vậy Tuấn Kham biết rõ.



Tuy nhiên, cũng chỉ có vẻn vẹn như thế!



Nhưng hiện tại, chỗ huyện thành Vũ Âm để lộ ra điều gì đó, khiến cho Tuân Kham cảm thấy âm thầm kinh hãi.



Có thể ở thế công kích mãnh liệt, mà không hiện ra chút bối rối nào, chứng minh quân dân thị trấn Vũ Âm sĩ khí tăng vọt, và chính lệnh thống nhất, mới có thể làm được trình độ như vậy.



Hay là, trong huyện thành Vũ Âm còn có cao nhân phải không?



Tuấn Kham không khỏi ghìm ngựa, lập tức dừng lại ở trước trận suy nghĩ.


Một đám năm trăm cung tiễn thủ đồng thời mở cung bắn tên, tên giống như mưa trút xuống...



- Tiểu Ngải, nhắm ngay cho ta những tỉnh lan này, đừng cho bọn chúng tới gần.



Ném thạch cơ,chuẩn bị... nghe mệnh lệnh của ta, ném bắn!



Sau tường thành Vũ Âm, hơn mười cái ném thạch cơ sớm đã chuẩn bị xong. Dương Hàng ra lệnh một tiếng, hơn mười miếng gào thét bay ra từ huyện thành.



Mà Đặng Ngải lúc này, cũng đã tỉnh táo lại hoàn toàn.



- Bát ngưu nỏ, ổn định... đừng vội bối rối.



Năm cái nỏ sàn nhắm ngay một chiếc tỉnh lan, nghe mệnh lệnh của ta, bắn cho ta.



Đặng Ngải trang nghiêm giống như một tướng quân có kinh nghiệm chiến trường, không thấy có chút bối rối.



Cậu giơ mộc chùy lên, hung hăng nên ở trên cơ quát thượng nỏ sàn. Ầm một tiếng, lại một cây mâu bắn ra, ở giữa một chiếc tỉnh lan. Xe tỉnh lan gặp công kích mãnh liệt, không khỏi ở tại chỗ lay động một hồi. Cung tiễn thủ đứng trên tỉnh lan không vững, có mấy người rơi từ trên xe xuống. Thái Địch chỉ huy quân tốt, chuyển động bàn tời, đem dây cung kéo ra, rồi sau đó nhanh chóng lắp một cây mâu.



Cậu và Đặng Ngãi phối hợp cực kỳ thuần thục.



Sau khi thương mâu trang bị xong, Đặng Ngãi ghé vào hai nỏ sàn di động, lại quát lớn.



Lúc này đây, tấm chắn thương mâu ở tỉnh lan, lực xuyên thủng rất lớn, làm tấm chắn dày kia vụn gỗ tung ra, lập tức vỡ vụn không chịu nổi...



- Mọi người không phải bối rối.



Quân phản loạn đều có cung tiễn thủ phụ trách. Các ngươi nhắm ngay tỉnh lan tiếp tục phóng ra, nghe mệnh lệnh ta, ổn định... Tất cả ổn định cho ta!



Phóng ra!



Đặng Ngãi đem mộc chùy giao cho Thái Địch, đứng lên chạy ở trên đầu thành.



Mỗi khi đến bên cạnh một trận nỏ sàn, cậu đều lớn tiếng la lên, cổ vũ sĩ khí quân tốt.



Một đứa nhỏ mười tuổi, âm thanh vẫn còn mang tính trẻ con... Cũng không biết vì sao, thời điểm khi cậu la lên, lại khiến nỏ sàn thủ lập tức tỉnh táo lại. Thương mâu bắn càng trở nên chuẩn xác hơn. Mọi người làm theo mệnh lệnh Đặng Ngải, hướng tới tỉnh lan, phát động một vòng công kích liên tục.



Xa xa, Dương Hàng liếc mắt nhìn Đặng Ngải một cái, trên mặt không khỏi lộ ra một chút tươi cười tán thưởng...