Tào Tặc

Chương 604 : Mi Tử Phương

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Vào giờ Thìn, trời nổi mưa



Mưa cũng không lớn lắm, cứ tí ta tí tách.



Mùa hạ khô nóng, nhưng vì có trận mưa nhỏ ban nãy, mà bỗng dung thấy khoan khoái mát mẻ hẳn.



Ba ngày liền bôn ba, tướng sĩ quân Tào sớm đã không chịu được mệt mỏi, lại bị trận mưa nhỏ làm ướt, khiến tinh thần họ càng thêm lạnh lẽo, sau khi ra Nam Sơn, Tào Bằng liền đi Vũ Âm…hắn biết rất rõ, nếu giao phong với Lưu Bị, có thể báo trước chiều hướng đi xuống. Chỉ có điều, đây mới chỉ là bắt đầu! Tào bằng tin rằng, Lưu Bị đánh xong trận này, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.



Đặc biệt là Tào Bằng đã đốt sạch kho lương thảo của ông ta.



Bất luận đổi bất cứ người nào, đều có thể khiến mọi chuyện thêm rắc rối.



Tiếp nữa, Lưu Bị sẽ có động thái gì sắp tới?



-Tử Phạm, đi tiếp về phía trước chính là vịnh Sa Thủy.



Qua vịnh Sa Thủy, có thể nhìn thấy đường quan. Các huynh đệ đã mệt mỏi, truyền lệnh của ta, toàn quân nghỉ ở vịnh Sa Thủy, trời tối tiếp tục xuất phát.



-Tại sao?



Trần Thức ngạc nhiên hỏi



Đây cũng là chuyện thường tình, đối với Trần Thức mà nói, gã cũng không hiểu, tại sao đột nhiên lại dừng chân nghỉ ngơi, theo Trần Thức thấy, mưa nhỏ đến thật đúng lúc, tinh thần của mọi người cũng không tồi, nên tăng nhanh tốc độ, trên quan lộ thẳng đến Vũ Âm là nên nhất, tại sao đột nhiên lại nghỉ ở đây?



Đối với những người bình thường khác, đây gọi là không ngại học hỏi kẻ dưới.



Nhưng trong quân, hành vi của Trần Thức, chính là hồ nghi quyết định của Tào Bằng.



Trong lòng Tào Bằng không vui, nhưng không biếu hiện ra bên ngoài, hơn nữa lại kiên nhẫn giải thích cho Trần Thức:



-Đêm qua ngươi cũng nghe tên thám báo đó nói, Trương Phi rút lui, Triệu Vân cắt đuôi, đến nay, ta đã gặp phải binh mã của Trương Phi, nhưng lại không hề thấy tung tích của Triệu Vân.



Lúc này đi nhanh, rất có thể sẽ gặp binh mã của Triệu Vân..



Không nói đến việc Triệu Vân võ nghệ cao cường, có cái dũng mà vạn người không bằng, cứ cho là hắn có thể chống trả lại được Triệu Vân, nhưng các huynh đệ đã mỏi mệt, không thích hợp cho việc tác chiến, nghỉ ngơi lúc này khi thời tiết mát mẻ, tinh thần các huynh đệ lấy lại được sự phấn chấn, nhưng qua một lúc nữa, mọi người sẽ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Bảo mọi người nghỉ ngơi, bí mật ở lại địa thế vịnh Sa Thủy, lại có thể tránh mưa gió, đợi thời tiết mát mẻ chúng ta sẽ quay về Vũ Âm, cũng không bị trì hoãn thời gian….lúc này, tốt nhất ta nên ẩn mình nghỉ ngơi.



Dứt lời, Tào Bằng giục ngựa đi về phía trước.



Trần Thức và ta quan hệ tốt, không sai!



Nhưng câu hỏi “vì sao” vừa rồi kia của ngươi, nếu là người khác hỏi, chẳng có gì đáng nói.



Nhưng ngươi không nên hỏi ta trước mặt mọi người…ngươi là nha môn tướng của ta, là hầu cận của ta. Điều này để các huynh đệ nghe được, chẳng phải là nói kiến thức của ta không bằng một kẻ nha môn tướng như ngươi? Người này, không thể giữ lại đây được…thật sự không được, đợi thế cục ổn định hơn, phải đuổi gã đi mới được. Nếu cứ để lại gã bên mình, thể nào cũng có tai họa, ta không có tính nhẫn nại lâu đến thế được.
Kình lực và nhãn lực kia thật kinh người, rất kịp lúc, không hề tạo ra sứt mẻ gì trên quần áo, nhưng toàn thân y ướt đẫm mồ hôi, ướt đẫm cả phía sau lưng.



Tim Mi Phương đập mạnh, cảm thấy miệng hơi khô, một lúc sau cũng không nói lên được câu nào.



Tào Bằng từ trong tay một tên nha binh, nhận lấy túi nước, sau khi uống hai ngụm, đưa cho Mi Phương nói:



-Tử Phương tiên sinh, ngươi muốn uống nước không?



-Uống cái mẹ ngươi ấy!



Sao có thể dọa người ta như thế được



Nhưng, cảm giác hư hư thật thật ấy, lại khiến Mi Phương ma xui quỷ khiến nhận nước từ Tào Bằng, sau một lúc do dự, Mi Phương giơ túi nước lên, uống một hơi, sau đó mới đưa cho Tào Bằng, tinh thần mới vực lên được một chút, dần dần tỉnh táo lại.



-Tử Phương tiên sinh, chúng ta nói tiếp thôi, coi như bạn cũ gặp nhau!



Nhớ hồi đầu ở Từ Châu, ta theo anh rể đi nhậm chức ở Hải Tây, nghe nói, Tử Phương tiên sinh là người có bản lĩnh. Nhưng rất tiếc, tạo hóa trêu ngươi, ta và ngươi trước sau lại là địch. Đã bao nhiêu năm nay, ngươi cũng biết, ta đã được phong làm Nam Dương Thái Thú, phong làm Võ Đình hầu. Nhưng Tử Phương ngươi thì sao? Đến nơi nghỉ chân cũng không có, khắp nơi đều là phiêu linh, cửa nát nhà tan.



Nhắc đến, thật khiến người ta đau lòng…



Đây là người biết về ta



Mi Phương cay cay mũi, suýt chút nữa thì rơi nước mắt…



Lúc đầu ta cũng có nói, đi theo Lưu Bị, cũng chẳng có tiền đồ gì đâu.



Nhưng huynh trưởng không nghe, đem hết gia tài, gả tiểu muội cho hắn, dốc toàn lực cho Lưu Bị



Nhìn người ta, lại nhìn lại mình….



Nhớ ngày đó, Tào Bằng kia cũng là kẻ tay trắng



Nhưng hiện tại thì sao, người ta đã thăng quan tiến chức, có thể nói là hưởng không hết vinh hoa, nhưng còn mình thì sao, đúng là kẻ tan cửa nát nhà, đến chỗ đặt chân cũng không có, Mi Tử Phương ta, năm đó ở quận Đông Hải, ai mà không nể ta vài phần, hiện tại thì sao, lại bị người khác miệt thị.



Khuôn mặt Mi Phương co giật không ngừng, trầm ngâm không nói



Tào Bằng thì sao, cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn Mi Phương.



Một lúc sau, Mi Phương đột nhiên ngẩng đầu



-Tào công tử, ngươi muốn biết chuyện gì?