Tào Tặc

Chương 616 : Hai mươi roi vào lưng

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Mưa tên dày đặc, ngăn cản đường đi của Hoàng Trung.



Quân Tào đã chuẩn bị từ trước, Hoàng Trung tuy ra sức tấn công, nhưng không có cách nào đi tới được nửa bước. Một lát sau, từ phía sau truyền đến âm thanh dồn dập của tiếng chiêng đồng, là tiếng thu binh của Lưu Hổ. Hoàng Trung bất đắc dĩ nhìn đại doanh của quân Tào gần trong gang tấc kia, mà lại không có chút biện pháp nào, tâm tình cực kỳ nặng nề, trở về đại doanh Kinh Châu.



- Người tới đem lão thất phu này bắt lại...



Hoàng Trung vừa vào bên trong lều lớn, đã nghe tiếng của Lưu Hổ gầm lên giận dữ.



Đao phủ thủ xông lên, lấy dây thừng trói chặt Hoàng Trung.



Lưu Hổ cười lạnh nói:



- Lão thất phu, chẳng lẽ xem ta là đứa bé ba tuổi? Không ngờ còn dám trở về! Uổng công huynh trưởng của ta coi trọng ngươi như thế, nhưng ngươi lại phản chủ cầu vinh... Hôm qua ngươi nói, hôm nay sẽ lấy thủ cấp của Tào Bằng. Nhưng, ngay cả bóng dáng của Tào Bằng cũng không thấy đâu. Ngươi, còn có lời gì muốn nói?



Đến lúc này, Hoàng Trung thật sự không biết nên giải thích như thế nào.



Lão cũng là người có tính cách cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ, bảo lão khúm núm cầu xin Lưu Hổ tha thứ, lão tuyệt đối không làm được.



Chỉ có thể nhìn Lưu Hổ, sau một lúc lâu Hoàng Trung nói:



- Hổ công tử, mạt tướng không có lời nào để nói... gian trá, lập kế ly gián. Dù cho ta có nói khô miệng, cũng không nói rõ được. Chỉ có điều công tử muốn giết mạt tướng, sẽ khiến cho vỗ tay tỏ ý vui mừng. Nếu như công tử tin ta, không ngại để ta ở lại trong quân, sớm muộn gì cũng có một ngày, mạt tướng có thể chứng minh mình trong sạch.



- Hừ, chỉ sợ không đợi tới lúc ngươi chứng minh trong sạch, đầu ở trên cổ ta cũng khó mà giữ được... Người tới, đem lão thất phu này kéo ra ngoài, chém cho ta!



Lưu Hổ ra lệnh một tiếng, đao phủ thủ liền đẩy Hoàng Trung đi ra ngoài.



Các tướng lãnh xung quanh đều tiến lên xin tha, nhưng Lưu Hổ lại làm như không nghe thấy.



Hoàng Trung bị kéo đến trước viên môn, đao phủ thủ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.



Chỉ thấy hai gã đao phủ thủ đi đến trước mặt Hoàng Trung, thấp giọng nói:



- Lão tướng quân, ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, xin lão tướng quân chớ trách tội.



Mặc kệ Hoàng Trung có đầu phục quân Tào hay không, nhưng danh vọng của lão, cũng vẫn khiến cho binh lính Kinh Châu thấy kính nể như trước.



Hoàng Trung cười khổ một tiếng, không nói thêm lời nào.




- Văn Đức tiên sinh, đừng nói đến việc của lão thất phu kia.



Y đem những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, nói cho Lý Khuê biết.



Đương nhiên, trong lời nói tự nhiên sẽ không nói tốt cho Hoàng Trung, mà là dùng những lời chửi bới nặng nề. Ở trong miệng của Lưu Hổ, Hoàng Trung ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, đặc biệt là sau hai cuộc chiến Đường Tử Hương, càng thêm kiêu ngạo. Đồng thời, cùng với quân Tào âm thầm cấu kết, có ý mưu phản, cho nên mới muốn chém Hoàng Trung.



Sau khi Lý Khuê nghe xong, không khỏi chau mày.



- Hán Thăng rất thành thực, không có lý nào lại đi cấu kết với, về phương diện này, có thể có hiểu lầm hay không?



Lưu Hổ mặt trầm xuống:



- Lời này của Văn Đức tiên sinh là có ý gì? Chẳng lẽ cho là ta nghi oan cho Hoàng Hán Thăng lão sao? Các tướng ở trong quân có thể chứng minh, ta nhiều lần cho lão cơ hội, vừa rồi ta còn bảo lão giải thích, nhưng ngươi có biết lão nói gì không? Không ngờ lão nói nếu không có Hoàng Hán Thăng lão, ta sẽ không thắng được Tào Bằng. Lời nói kiêu ngạo đến bực này... Nếu như ta không giết lão, sau này như thế nào có thể thống lĩnh binh lính, như thế nào khiến cho bộ khúc tin phục?



Lý Khuê liếc nhìn Lưu Hổ một cái, nhưng không lập tức phản bác.



Trong lòng y cũng nảy sinh chút nghi ngờ: hay là, thực sự Hoàng Trung cùng với cấu kết?



Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!



Hoàng Hán Thăng người này, quý trọng thanh danh, không phải là người phản phúc. Nói lão cấu kết Tào Bằng, không khỏi có chút bất công, rất có thể là gian kế của Tào Bằng. Nhưng, xem bộ dáng tức giận kia của Lưu Hổ, Lý Khuê cũng biết, lúc này nếu y phản bác, tất nhiên sẽ gây xích mích với Lưu Hổ.



- Cự Nham, Hán Thăng người này, cũng coi như ta có chút hiểu biết.



Nói lão cấu kết... Chứng cớ có chút không đủ, nếu như giết đi, khó có thể làm cho tướng sĩ phục được. Hơn nữa, Hồ Dương chưa yên, đã chém đại tướng của bên ta, là điềm xấu ở trong quân. Không bằng như vầy, giữ lại tính mạng của Hoàng Hán Thăng, canh giữ cẩn thận. Nếu lão thật sự cấu kết, về sau giết lão cũng không muộn... Nếu không phải, thì có thể ra lệnh cho lão xuất chiến. Nếu như lão có thể chém giết tướng địch, các tướng sĩ cũng sẽ khen ngợi Cự Nham khoan dung...



- Việc này...



Lưu Hổ nghe vậy, cũng có phần do dự.



Người khác y có thể lờ đi, nhưng Lý Khuê cầu tình, cuối cùng cũng phải nể mặt hai ba phần.



Sau khi trầm ngâm thật lâu, Lưu Hổ nói:



- Nếu Văn Đức cầu tình, ta đây sẽ lại tha cho lão ta một lần nữa. Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha, người tới, đem lão thất phu kia kéo trở về, thưởng cho lão hai mươi roi vào lưng, giữ lại trong quân xem xét...... Bá Phục, tạm thời cho lão là thủ hạ nghe lệnh ngươi.