Tào Tặc

Chương 621 : Tào Bằng đuổi theo Hoàng Trung dưới ánh trăng

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Hoàng Trung bằng lòng giải giáp quy điền, cứ như vậy mà về quê sao?



Câu trả lời rất rõ ràng, ông ta cũng không muốn như thế! Nhớ ngày đó, ông ta rời khỏi quê hương, một lần nữa tòng quân là vì hy vọng có thể lập được công lao, tạo dựng sự nghiệp, nhưng cuối cùng vẫn chưa gặp được chủ công đáng để đi theo. Thành Mã, Trương Tư, thậm chí Lưu Biểu, Lưu Bàn, hay Lưu Hổ sau này, họ đều hoặc là cẩn thận đề phòng, hoặc là vứt bỏ không thương tiếc. Hai mươi năm qua, ông ta hoàn toàn không lập được chút công danh gì, cứ như vậy mà trở về quê, làm sao có thể cam tâm tình nguyện!



Thế nhưng, ông ta không còn sự lựa chọn nào khác.



Hoàng Trung biết, Tào Bằng có lẽ là quý nhân của ông ta, nhưng lại không thể quy thuận.



Một khi quy thuận Tào Bằng, liền có nghĩa ông ta là người phản chủ cầu vinh. Điều này đối với Hoàng Trung mà nói, chắc chắn là kết quả không thể chấp nhận.



Nhưng ngoại trừ Tào Bằng, còn ai trọng dụng ông ta?



Trong lòng Hoàng Trung cảm thấy vô cùng rối loạn…



Về Kinh Châu, không thể được!



Khoái Chính thả ông ta về, đã là gánh trách nhiệm lớn trên vai. Nếu trở lại Kinh Châu, chẳng khác nào bất nghĩa với Khoái Chính, cũng không hợp với quy tắc đối nhân xử thế của ông ta. Hơn nữa, về Kinh Châu để làm gì? Hồ Dương thất bại thảm hại, Lưu Biểu cho dù không truy cứu, Lưu Bàn cũng chưa chắc có thể dễ dàng tha thứ để ông ta sống tiếp. Có thể nói, Lưu Hổ thảm bại ở Hồ Dương, đồng nghĩa với việc Hoàng Trung có nhà mà không thể về, có nước mà không thể báo.



Ngoài việc trở về quê cũ, ông ta không còn sự lựa chọn nào khác.



Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, Hoàng Trung vẫn luôn cảm thấy không cam chịu…



+++



Trong mơ, Hoàng Trung thấy mình trở về năm đầu Thái Bình, đối diện với cả triệu đại quân Khăn Vàng đang vây thành, ông ta dẫn một trăm loạn quân dũng cảm lao tới, giết tướng soái quân địch. Khi đó Thái Thú Nam Dương Tần Lĩnh, trèo lên thành nhìn trận chiến, đích thân nổi trống trợ uy cổ vũ ông ta, cảnh tượng cực kỳ hùng dũng.



Thoáng một cái đã hơn hai mươi năm trôi qua, Tần Lĩnh đã mất.



Hoàng Trung cũng già dần, tóc đã hai màu.



Thật khiến người ta nhớ nhung hoài niệm…



Đột nhiên Hoàng Trung mở to mắt, bừng tỉnh.


- Hoàng Trung vô đức, sao dám chỉ bảo. Nhưng nguyện hết lòng vì công tử, để báo đáp lại sự ưu đãi của công tử.



Tào Bằng mừng khôn kể xiết, nắm tay Hoàng Trung, ngửa mặt lên trời cười to nói:



- Ta được Hán Thăng tướng quân trợ giúp, còn hơn có được trăm nghìn binh…



+++



Khi Tào Bằng nghe tin Hoàng Trung muốn đi, tâm trạng vô cùng suy sụp. Gần như không cần suy nghĩ, chỉ dặn dò qua với Lý Thông, sau đó vội vàng đi ngay, phi thẳng về Hồ Dương. Lộ trình hơm trăm dặm, hắn chỉ mất vài canh giờ liền về tới nơi. Kết quả là, sau khi đến Hồ Dương, biết Hoàng Trung đã rời đi, cũng không dừng lại nghỉ ngơi, hắn lại lập tức đuổi theo… Dọc đường đi không ngừng nghỉ, vì thế khi Tào Bằng đến Nghi Thu, bộ khúc bên cạnh cũng chỉ còn lại hơn mười người. Cũng may là hắn có sư hổ thú, nếu không sớm đã mệt mỏi trụ không nổi.



Tào Bằng thật sự rất kính trọng Hoàng Trung, cũng hy vọng có thể được ông ta trợ giúp.



Triệu Vân, bảo thủ cố chấp, Tào Bằng không dám khẳng định có thể lôi kéo được.



Còn nếu để lôi kéo Hoàng Trung, theo như Tào Bằng thấy, chưa chắc đã ít tốn công sức hơn so với Triệu Vân. Nhưng hắn cũng biết, hắn đã mạo phạm với Hoàng Trung.



Thử nghĩ xem, ở thời đại vô cùng coi trọng danh tiết này, hắn làm vấy bẩn danh tiết của Hoàng Trung, đúng là đã phạm lỗi lớn.



Trong lòng mặc dù có chút kỳ vọng, nhưng khi tới Nghi Thu Tụ thì lại thay đổi chủ ý, Tào Bằng không chắc chắn hắn có thể khuyên bảo Hoàng Trung hồi tâm chuyển ý, hơn nữa dưa hái xanh không ngọt, cho dù hắn cố lưu Hoàng Trung lại, thì cũng có ích gì? Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn quyết định, sẽ không gặp ông ta.



Không ngờ, hành động này của hắn, lại làm Hoàng Trung cực kỳ cảm kích, nên đã thay đổi chủ kiến ban đầu.



Ngay lập tức, Tào Bằng thiết tiệc rượu cùng Hoàng Trung ngay tại Nghi Thu Tụ, chỉ có điều, hai người họ đều giữ gìn sức, rượu chưa quá ba tuần, liền dừng tiệc rượu lại…



Sáng sớm ngày hôm sau, Tào Bằng cùng Hoàng Trung, dẫn Phó Du và bộ hạ rời khỏi Nghi Thu Tụ, đi thẳng tới Bỉ Dương.



Dọc đường đi, hắn vô cùng thoải mái, mặt luôn tươi cười rạng rỡ. Điều này cũng khiến Hoàng Trung càng yên tâm, đồng thời cũng kỳ vọng nhiều hơn.



Người thanh niên trước mặt ông đây, tuy tuổi không lớn, nhưng có khí chất đặc biệt.



Có lẽ, công danh mà ông chờ đợi hai mươi năm nay, sẽ phải nhờ vào người thanh niên này.



Ít nhất, từ thái độ của Tào Bằng, Hoàng Trung cũng cảm nhận được sự chân thành và tôn kính mà trước giờ chưa từng có.