Tào Tặc

Chương 628 : Kinh Châu biến

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Vu Cấm đang giằng co với Quan Vũ ở Mãnh huyện.



Quan Vân Trường nhận lệnh đến Giang Hạ, hỗ trợ Lưu Kỳ phòng thủ, giao chiến nhiều lần với Vu Cấm, Lý Thông, tạo áp lực rất lớn cho Vu Cấm.



Vu Cấm đang lúc khó xử, lại nghe tin Giang Đông khởi binh, bèn lập tức thay đổi chủ ý.



Sau khi bàn bạc với Lý Thông, ông ta quyết định tạm thời lui binh khỏi Giang Hạ, trở về quận Dặc Dương. Nếu Tôn Quyền mà dụng binh trên quy mô lớn, thì Hoài Nam ắt sẽ nguy to.



Quận giải, Uyển thành.



Giả Hủ ngồi ngay ngắn trên hiên, bộ dạng giống như đang suy nghĩ gì lung lắm.



Ngón tay khẽ lướt trên dây tơ của cây đàn đặt trước mặt, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng đàn du dương.



Đầu mày ông ta nhíu chặt, bàn tay còn lại thì vuốt râu. Trong sân viện, mấy bông cúc tím nở rộ, tô điểm thêm chút sức sống cho tiết thu muộn…



-Thái Trung ở đâu vậy?



Bên ngoài sân viện, đột nhiên vọng đến tiếng gọi của Dương Hàng.



Giả Hủ đột nhiên nhướng cao chân mày, dường như bừng tỉnh từ cơn suy tư, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài sân viện:



-Là Tử Lộ đó phải không? Có phải có tin tức gì đưa đến hay không?



Dương Hàng bước vội vào trong sân viện.



-Thái Trung, có công văn khẩn từ Bình Xuân.



-Nói!



Dương Hàng hít vào một hơi sâu, thấp giọng nói:



-Tôn Quyền ở Giang Đông cho đóng quân ở Xuân Cốc, đồng thời cho tập kết lương thảo đến Vu Hồ.



Vu Văn Tắc lo sợ quận Cức Dương thất thủ, cho nên có ý bỏ Mãnh huyện, lui binh trở về. Thái thú Văn Đạt cho người đến hỏi, liệu ông ta có thể lui binh khỏi Bình Xuân hay không.



Giả Hủ vừa nghe nói mặt liền biến sắc.



Tròng mắt đột nhiên ánh lên một nét lạnh lẽo, lập tức đứng phắt dậy, gằn giọng nói:


Còn trong phu nha của Châu giải, linh đường sớm đã được chuẩn bị thỏa đáng. Thái phu nhân mình mặc áo tang, dẫn theo Lưu Tông quỳ trước linh đường. Bọn người Thái Mạo thì phụ trách đón tiếp khách từ các nơi đến. Thời gian dần trôi, bên ngoài cổng phủ châu giải, xe ngựa kéo nối liền không dứt, đại biểu các nơi nhộn nhịp tiến vào phúng viếng.



- Thủy Kính sơn trang, Tư Mã tiên sinh vào viếng!



Ngoài cửa, người phụ trách hô to.



Chỉ thấy Tư Mã Huy cất bước đi vào linh đường, khom mình thi lễ trước linh vị.



Tiếp theo là Bàng Sơn Dân, được Bàng Đức Công của núi Lộc Sơn phái đến phúng viếng Lưu Biểu, mẹ con Thái phu nhân quỳ bên linh vị, cung kính đáp lễ với Bàng Sơn Dân.



Tang lễ của Lưu Biểu phải nói là rất long trọng.



Về cơ bản là được tổ chức theo tiêu chuẩn giành cho vương công.



Nhân sỹ khắp nơi của Kinh Châu, tề tựu về Tương Dương, lần lượt tiến vào phúng viếng. Sauk hi hành lễ xong ở linh đường, sẽ có gia tướng trong nhà dẫn bọn họ sang nhà ngang nghỉ ngơi.



- Tử Nhu, Lưu Kinh Châu ra đi như vậy, ai có thể làm chủ Kinh Châu?



Trong nhà ngang, mọi người túm năm tụm ba lại với nhau, rì rầm nói chuyện.



Sở dĩ có nhiều người đến phúng viếng Lưu Biểu như vậy, nói toạc ra là vì bọn họ lo lắng, lo lắng cho cục thế của Kinh Châu trong tương lai. Lưu Biểu chết đi như vậy, rồi Kinh Châu sẽ đi đâu về đâu? Trở thành một vấn đề khiến cho không một ai có thể bỏ qua. Có người thì đã có câu trả lời, có người thì vẫn đang mơ hồ.



Khoái Lương là một trong những nhân vật đại diện cho Kinh Tương thế tộc, nên ý kiến của y đương nhiên sẽ là điều mà mọi người chú ý tới.



Vừa bước vào đến nhà ngang, lập tức có mấy người bước tới, chắp tay thi lễ, một danh sỹ địa phương của Tương Dương, bèn nhanh nhảu mở lời dò hỏi.



Sau khi trầm ngâm một lát, Khoái Lương trầm giọng nói:



- Tuần thất đầu của chủ công chưa qua, đáng lý ra không nên bàn đến việc này. Tuy nhiên, chủ nhân của Kinh Châu, có liên quan đến tương lai của Kinh Tương… cá nhân ta nhận thấy, việc Kinh Châu, người Kinh Châu lo, nhị công tử thông minh, điềm đạm, là ứng viên thích hợp nhất.



- Tử Nhu, lời này sai rồi.



Vừa đúng lúc Y Tịch bước vào, nghe thấy những lời của Khoái Lương, lập tức không hài lòng.



- Từ xưa đến nay, phế trưởng lập thứ đều là điềm xấu. Nay đại công tử còn đó, sao lại nói là lập nhị công tử kế vị? Đại công tử dù sao cũng là con trai trưởng đích tôn của chủ công, hơn nữa, từ sau khi theo chủ công tới Kinh Châu đến nay cũng có nhiều thành tích. Hiện nay tọa trấn Giang Hạ, chiến công hiển hách, sao lại không thể trở thành chủ nhân của Kinh Châu? Nếu nhị công tử kế vị, tạm chưa nói đến việc không hợp lễ nghĩa, mà chỉ với tuổi tác của nhị công tử, làm sao có thể khiến cho mọi người tâm phục? Theo như ta thấy, chỉ có để đại công tử kế tục Kinh Tương, thì mới đảm bảo được cho chín quận Kinh Tương có được sự yên ổn như hồi chủ công còn tại thế.



Khoái Lương cười lạnh một tiếng:



- Đại công tử bảo thủ, tính tình bộp chộp. Tuy là huynh trưởng, nhưng đức hạnh lại kém; nhị công tử tính tình khiêm nhường, lại mang huyết mạch danh môn, từ nhỏ đã được cao sỹ dạy dỗ, sao lại không thể làm chủ Kinh Châu?