Tào Tặc

Chương 63 : Lão Quân quan nói về tương lai

Ngày đăng: 00:02 22/04/20


Có lẽ, từ trước tới giờ, Đặng Tài chưa bao giờ sợ như hiện tại.



Hắn cũng biết, bản thân trước kia đắc tội với Đặng Tắc...nhưng hiện tại có thể cứu hắn cũng chỉ có Đặng Tắc mà thôi.



Về phần những người khác?



Cho dù là Tào Bằng nhỏ nhất cũng nhìn hắn với ánh mắt khác lạ.



- Tỷ phu! Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân lại nẩy lên.



Tào Bằng đỡ Trương thị lên ngựa rồi ngồi sau, phóng ngựa tới bên cạnh Đặng Tắc.



Còn Đặng Tắc do dự một chút như không nghe thấy tiếng gào khóc của Đặng Tài. Y yên lặng để cho Tào Nam lên ngựa rồi sau đó mới leo lên.



- Ca ca! - Đặng Tắc nở nụ cười:



- Đây là lần cuối cùng ta gọi huynh là ca ca. Nể mặt phụ thân, ta không giết huynh.



- A! Cảm ơn. Cảm ơn.



Đặng Tài cố gắng chống người dậy, đồng thời vẫn sụt sịt.



Chỉ có điều, y còn chưa dứt lời, đã thấy Ngụy Diên phóng ngựa tới cạnh y. Long Tước đại đao vung lên bổ xuống cổ Đặng Tài.



Một cái đầu người rơi xuống nước, đồng thời môt dòng máu tươi từ cái cần cổ phun ra thật xa.



- Thúc Tôn không giết ngươi thì ta giết ngươi.



Ngụy Diên dứt lời, nói:



- Thúc Tôn! Chúng ta đi nhanh thôi. Cơn mưa này xem ra còn lớn, sợ đệ muội không chịu được.



Cái đầu Đặng Tắc còn rơi trong bùn, đôi mắt vẫn mở to như cũ.



Mưa càng lúc càng nặng hạt, tẩy đi vết máu đen trên mặt y. Nhìn đôi mắt y dường như vẫn còn hỏi:



- Ngươi đã nói không giết ta tại sao không giữ lời?



Đặng Tắc lạnh lùng nhìn cái thi thể, sâu trong mắt có chút đau khổ.



- Ca ca! Ta thực sự không giết huynh.



Mưa rơi xuống càng lúc càng to.



Trên con đường lớn, rải rác hai mươi bốn cái tử thi, trong cơn mưa lớn lại càng thêm thê lương. Mưa to rơi xuống đất phát ra những tiếng lộp bộp, bắn tung tóe khắp nơi hòa với máu loãng trên mặt đất.



Một đội quân đội mưa to, chạy như bay tới đây.



Con ngựa dẫn đầu mang một đại hán, mặc một chiếc áo ngắn màu đen, áo khoác ngoài màu hồng. Tất cả đều đội chiếc nón tơi, che nửa khuôn mặt. Đại hán lập tức nhảy xuống, đi tới bên cạnh một cái thi thể, xốc nón lên, híp mắt nhìn xung quanh. Hắn tháy một cái đầu người ngâm trong nước cách đó không xa. Đại hán liền cầm cái đầu đó lên, lau sạch bùn. Ngay lập tức hắn nhếch miệng cười.



- A phúc đã trở lại.



Nụ cười của hắn càng lúc càng tươi.



- Đại soái! Chuyện này do anh hùng ở đâu làm ra? - Một tên đại hán bước tới thấp giọng hỏi. Y tò mò quan sát thi thể trên chiến trường. Từ mấy cái thi thể còn nguyên vẹn nhưng thất khiếu chảy máu, y nhìn thấy một chút manh mối:



- Người này không phải đơn giản.



- Đúng vậy! Không đơn giản.



Trong mắt đại hán cũng có chút nghi hoặc.



Bởi vì hắn cũng có thể nhận ra những người tới cướp có lẽ đều không phải là phàm nhân.
- Hài tử còn nhỏ, không biết phải trái. Luận bối phận, ít nhất nó phải gọi ngài một tiếng thúc phụ mới được. Tại sao có thể mở miệng gọi đại ca, để cho người ta chê cười.



"Thúc phụ?"



Tào Bằng và Đặng Tắc cùng ho khan một tiếng.



Điển Vi gọi Tào Cấp là lão ca, Tào Cấp gọi Điển Vi huynh đệ mà Tào Bằng lại gọi Điển Vi là dại ca nghe hơi loạn một chút.



Nhưng êm đẹp nhất nên kêu Điển Vi là thúc phụ?



Tào Bằng và Đặng Tắc phản ứng không kịp.



- Cha! Không cần phải vậy. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn



Tào Bằng liếc mắt nhìn Điển Vi thì thấy y sau khi sửng sốt một chút liền cười toe toét, trừng mắt nhìn hắn.



"Chết tiệt!"



- Tại sao lại không cần? Chẳng lẽ ngươi còn định ngồi ngang hàng với lão tử?



Ngụy Diên đang ngồi xổm bên cạnh ăn chén súp bột ngô, nghe thấy vậy gã không nhịn được phụt một đống súp vào mặt Hạ Hầu Lan. Một ít bánh bột ngô dính lên trên mặt Hạ Hầu Lan làm cho khuôn mặt gã y đỏ bừng, trừng mắt nhìn Ngụy Diện mà thầm nói:"nếu không phải lão tử đánh không lại ngươi thì hôm nay nhất định phải cho đầu ngươi thành đầu heo!"



- Lão Ngụy! Ta ngang hàng với ngươi. Về sau ngươi cũng gọi là Điển thúc phụ đi cho tôn trọng.



Đặng Tắc và Ngụy Diên dù sao thì cũng hợp tác vài ngày, đối với gã cũng có hiểu biết. Thấy Ngụy Diên buông bát định lên tiếng, y đành mở miệng nói trước. Lúc này, đã thế thì phải làm cho Điển Vi lên cao, không ai có thể cản. Vì vậy mà Đặng Tắc không cho phép lại có thêm một tên "Ngụy thúc phụ" nữa. Nếu không đối với gã đúng là bi kịch.



Mưa vẫn rơi...



Nước mưa từ trên mái hiên chảy xuống, hoàn thành một tấm rèm nước, phủ xuống tảng đá khiến cho bọt nước văng tung tóe. Tào Bằng lẳng lặng ngồi bên cánh cửa của Đại hùng bảo điện, nhìn ra thế giới bên ngoài. Hồn của hắn gần như thoát khỏi cơ thể, không biết bay tới tận đâu.



Một cái bàn tay to chợt vỗ lên vai của hắn.



Tào Bằng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chẳng biết Tào Cấp đã tới ngồi bên cạnh từ lúc nào.



- Nghĩ gì thế?



Tào Bằng quay đầu đi, nhìn thoáng qua trong Đại hùng bảo điện. Tào Nam vẫn còn ngủ say. Trương thị và Hồng nương tử thì xì xào nói chuyện. Điển Vi, Ngụy Diên và Hạ Hầu Lan thì ngồi trước pho tượng thần mà nhắm mắt dưỡng thần. Đặng Cự Nghiệp đang nấu nước. Còn Đặng Phạm và Vương Mãi thì ngồi một chỗ. Đặng Phạm hâm một nhình cây xà mâu trong tay Vương Mãi mà thấy thèm. Còn Vương Mãi thì yên lặng lau vết máu trên cây xà mâu.



Đặng Tắc cũng đi tới.



Ba người ngồi bên cửa sổ, nhìn thế giới mờ nhạt trong màn mưa.



- Con không nghĩ gì.



- Có phải nghĩ ta không nên để cho các con hạ thấp thân phận đi không?



Tào Bằng ngẩn người nhưng không nói gì. Thật ra để hắn gọi Điển Vi là "Thúc phụ" cũng không sao. Dù sao thì với tuổi Điển Vi mà gọi vậy cũng chẳng chết ai. Có điều, Đặng Tắc lại gật đầu. Gã cảm thấy vậy khiến cho thân phận bị hạ xuống.



- Chúng ta tới Hứa Đô, ngoại trừ Điển huynh đệ ra còn biết người nào nữa không?



Đặng Tắc lắc đầu:



- Không biết.



Âm thanh của Tào Cấp nhỏ xuống:



- Thúc Tôn! Ta biết các con coi trọng khí khái. Nhưng thế sự hiện nay... Chúng ta tới Hứa Đô, không quen biết ai, lạ nước lạ cái. Ngoại trừ Điển huynh đệ ra, chẳng còn có người nào khác. Bằng nhi và Điển huynh đệ chỉ có ân cứu mạng. Ta không biết cái ân đó có thể giữ được bao lâu. Nhưng ta thấy không thể nào duy trì lâu được như ngươi với Mãnh bá...



Đặng Tắc nhíu mày. Mặc dù không muốn chấp nhận nhưng cũng phải gật đầu.



- Trên đời này, chẳng có ân nghĩa nào tồn tại vĩnh viễn. Điển huynh đệ có thể giúp chúng ta đặt chân, có thể cho các con tương lai...còn gì nữa? Sau khi y trả hết ân nghĩa thì còn giúp đỡ chúng ta nữa không? A Phúc thì còn nhỏ. Còn Thúc Tôn lại... Ta thấy không thể so được với Ngụy huynh đệ. Với bản lĩnh của hắn, chỉ cần được tiến cử thì có thể nổi bật. Bằng nhi và Thúc Tôn...các con phải nhớ kỹ, mối tình cảm đó rất khó lâu đài. Nếu các con vẫn giữ cái tâm có ân cầu báo đáp thì cho dù ân tình có lớn tới mấy cũng không thể cho cả gia đình chúng ta dùng.