Tào Tặc
Chương 631 : Đó không phải là người phụ nữ ngu ngốc
Ngày đăng: 00:08 22/04/20
Bên ngoài thành Tương Dương về phía Đông.
Gia Cát Lượng trầm ngâm nhìn đám binh mã Kinh Châu. Hai tay của gã nắm lại nện mạnh lên thành chiếc khinh xa. Bên cạnh gã, Lưu Bị nhìn hết sức bình tĩnh không hề có lấy một chút bối rối, chỉ huy binh mã từ từ rút lui.
Đám quân Kinh Châu đó xuất hiện hết sức bất ngờ.
Mà vị tướng dẫn binh rõ ràng chính là mãnh tướng số một của Kinh Châu - Văn Sính.
Khi Văn Sính xuất hiện bên ngoài thành Tương Dương, Lưu Bị đã biết chuyện lớn không ổn. Nên nhớ rằng trước đây, Văn Sính phụng mệnh ở Giang Lăng để chống đỡ quân Tào tại sao lại trở về Tương Dương? Ít nhất trước đó, Lưu Bị không hề nắm được tin tức. Điều này chứng tỏ Chương Dương đã có sự chuẩn bị từ trước.
- Đây chắc chắn là mưu của Khoái Dị Độ.
Gia Cát Lượng cầm quạt lông, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
Lưu Bị cất tiếng cười khổ:
- Cơ Bá tiên sinh bị nguy rồi.
Đối với kinh nghiệm của riêng mình khiến cho tính cách của cả hai khác nhau, suy tính hoàn toàn khác biết.
Gia Cát Lượng thì nghĩ xem ứng phó thế nào đối với biến cố xảy ra. Còn Lưu Bị thì lại lo lắng cho tình hình của Y Tịch.
Văn Sính có mặt ở đây thì Y Tịch chắc chắn bị nguy hiểm.
Mà bên trong thành Tương Dương lại không hề có động tĩnh khiến cho Lưu Bị càng thêm lo lắng.
- Huyền Đức công! Mời ra nói chuyện.
Văn Sính cũng không vội vàng phát động tấn công, chỉ dàn trận đón địch, quan sát hướng đi của Lưu Bị. Một lúc sau, y thúc ngựa tiến lên, hoành thương mà quát to.
- Ca ca! Để ta cùng với huynh đi ra.
Trương Phi từ phía bắc chạy tới vội vàng lên tiếng.
Nhưng Lưu Bị lại khoát tay nở nụ cười:
Ngược lại với năm Kiến An đầu tiên, Hoàng Xạ được Lưu Biểu khen ngoại thì nay đã biến thành bộ xương khô...
Nàng bắt đầu hiểu được vì sau khi đó Bàng Đức công lại nói câu đó.
Trên thực tế khi Tào Bằng tới nhận chức thái chú quận Nam Dương, Lưu Biểu cũng từng tỏ vẻ hối hận. Đáng tiếc là thời gian đã muộn.
- Công tử là người Kinh Châu?
- Đúng thế.
Thanh âm của Thái phu nhân hết sức êm tai, mang theo ngữ điệu đặc biệt của người Kinh Châu.
Mặc dù không tới mức mềm mại đáng yêu nhưng cũng có một chút phong tình ở đó.
Nàng quan sát Tào Bằng thật kỹ rồi lên tiếng:
- Tiều Bàng thượng thư từng nói, đương thời thì công tử là một nhân kiệt. Năm đó, vong phu từng đối đãi bất công với tông tử, mong công tử chớ tách.
- Chuyện cũ quên rồi. Nếu không có những điều đã trải qua thì đâu có được Tào Bằng của ngày hôm nay? Mạnh Tử có viết: Thiên tướng giáng trần trước tiên phải trải qua bao gian khổ... Nay nghĩ lại, Lưu Kinh Châu cũng chằng có gì bất công thì làm sao mà trách tội. Nhưng còn phu nhân thì Lưu Kinh châu vừa mới khuất núi đã xảy ra bao nhiêu chuyện cũng thật là khổ.
Thái phu nhân nghe thấy vậy hai mắt chợt đỏ lên. Nghĩ lại, nàng cũng cảm thấy thật sự đau khổ.
Lưu Biểu vừa mới chết, công việc ở Kinh Tương đều do một mình nàng xử lý. Lưu Tông còn nhỏ, Thái phu nhân lại là phụ nữ nên phải chịu áp lực thế nào cũng có thể đoán được.
Câu nói của Tào Bằng đã đánh trúng tâm tư của Thái phu nhân.
Nàng đột nhiên quyết định rồi ngẩng đầu nhìn Tào Bằng chằm chằm mà nói:
- Công tử! Thiếp thân có thể phó tác sự tín nhiệm cho ngài không?
- A?
- Những điều công tử suy nghĩ, thiếp thân có thể hiểu được. Chỉ có điều thiếp thân không biết công tử có đại diện cho Thừa tướng hay không? Nếu công tử có thể đại diện thì thiếp thân có ba yêu cầu. Chỉ cần công tử đồng ý với ba yêu cầu của thiếp thân thì thiếp thân nguyện dâng chín quận Kinh Tương cho thừa tướng.