Tào Tặc
Chương 633 : Ai là quốc tặc? Ai là kẻ tiểu nhân?
Ngày đăng: 00:08 22/04/20
Người nam tử trước mặt hắn tuổi tác ước chừng trên dưới ba mươi.
Người này khoác áo choàng màu xanh nhạt, đầu đội luân trung, dung nhan tuấn mỹ, phong độ phi phàm, tuyệt đối xứng danh mỹ nam tử. Bên cạnh y còn có một nam tử khác, tuổi cũng chừng ba mươi. Tào Bằng nhận ra nam tử bên cạnh y, đó chính là Bàng Sơn Dân.
Nam tử đi trước hắn nhìn rất quen, nhưng nhớ mãi vẫn không ra đã từng gặp người này ở đâu.
-Hữu Học, năm xưa từ biệt ở trấn Dương Sách, đã lâu không gặp!
Người kia tươi cười nho nhã, như cây gặp gió xuân.
Trấn Dương Sách ư?
Tào Bằng lập tức nghĩ ra nam tử trước mặt là ai, vội vàng bước tới trước vài bước, khom mình thi lễ:
-Học sinh Tào Bằng bái kiến Thủy Kính tiên sinh.
Tư Mã Huy!
Sau khi Tào Bằng tái sinh, đây là danh nhân đầu tiên hắn biết ở thời Tam quốc này.
Năm đó, ở trấn Trung Dương, hắn nổi giận giết chết Thành Kỷ, buộc phải cùng người nhà rời khỏi quê hương, đi tới Cức Dương nương nhờ vợ chồng Đặng Tắc. Chẳng ngờ gặp trận gió tuyết, khi đến trấn Dương Sách, Tào Bằng đã gặp được hai người. Cũng chính hai người này đã thay đổi vận mệnh của hắn.
Một người là Bàng Quý, cũng chính là đại ca của Bàng Đức Công.
Người còn lại chính là Tư Mã Huy đang đứng trước mặt hắn đây. Trong lịch sử, người này là Tư Mã Đức Tháo - Thủy Kính tiên sinh tiếng tăm lẫy lừng, là lão sư của Gia Cát Lượng. Vào đêm gió tuyết mười năm trước, Tào Bằng nêu ra luận điểm Thập thắng thập bại khiến Tư Mã Đức Tháo và Bàng Quý phải coi trọng hắn. Sau đó mới có chuyện Tư Mã Huy tặng xe ngựa cho hắn. Cũng chính nhờ chiếc xe ngựa kia mà cả gia đình Tào Bằng mới an ổn ở Cức Dương. Tuy rằng sau này lại bị Hoàng Xạ hãm hại, nhưng Tư Mã Huy cũng đã ra tay cứu giúp hắn. So ra, y giúp Tào Bằng còn nhiều hơn Bàng Đức Công, thế nên sao hắn có thể bất kính được.
Tư Mã Huy quan sát Tào Bằng một lượt, lòng thầm cảm thán ngàn vạn lần.
Y muốn cãi lại, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Tào Bằng càng mắng càng chua cay, không có lấy một lời thô tục, nhưng câu nào câu đấy đâm thẳng vào tim người, khiến Y Tịch không thở nổi.
Y há miệng thở dốc, cảm thấy vị ngọt trong yết hầu dâng lên, lồng ngực bức bối. Tào Bằng mắng y là trợ Trụ vi ngược, là kẻ tiểu nhân đê tiện. Tám chữ này vừa dứt, Y Tịch hét lên một tiếng:
-Nhục chết ta!
Một ngụm máu tươi phun ra, thân người y theo đó lả xuống đất, đứt hơi!
-Cơ Bá, Cơ Bá!
- Phụ thân!
Tư Mã Huy và Bàng Sơn Dân cùng Y Dương ở một bên hoảng hốt, lớn tiếng la lên.
Nhưng Y Tịch đã không mở mắt nổi nữa, lặng nằm dưới đất lạnh như băng.
-Cơ Bá chết rồi!
Vệ sĩ áp giải phụ tử Y Tịch đứng bên cạnh ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Tào Bằng.
Chỉ thấy Tào Bằng mặt mày lạnh nhạt, khẽ mỉm cười, xoay người, không thèm liếc mắt nhìn Y Tịch lấy một cái.
Thái Trung, Thái Hòa đứng sau Tào Bằng giật mình hoảng sợ. Khi hai người nhìn Tào Bằng, ánh mắt chợt ánh lên vẻ sợ hãi sâu sắc.