Tào Tặc
Chương 648 : Tự trói thỉnh tội
Ngày đăng: 00:08 22/04/20
Kể từ khi bước vào mùa đông, thời tiết thay đổi thất thường.
Thoắt đó trời quang mây tạnh, thoắt đó âm u, có vài đận nhìn sắc trời như muốn đổ tuyết, nhưng đến cuối cùng, đến ngay cả nửa bông hoa tuyết cũng không thấy. Nhưng, vào ngày mà Tào Tháo đặt chân đến Tương Dương, thì trận tuyết đầu mùa cuối cùng đã rơi. Những bông hoa tuyết to như lông ngỗng, bắt đầu lả tả rơi xuống kể từ sau buổi trưa, đến tận đêm khua vẫn chưa ngớt. Tào Tháo không ở lại Châu giải, mà vẫn để mẹ con Thái phu nhân ở lại đó. Những chuyện xảy ra ở Tương Dương mấy ngày này, ông ta cũng nghe được không ít. Bao gồm cả việc Tào Bằng thu nhận Lưu Tông làm đệ tử, Tào Tháo cũng rõ như trong lòng bàn tay.
Đối với chuyện này, Tào Tháo cũng không để tâm lắm.
Hành động này của Thái phu nhân, rõ ràng cho thấy là bà ta muốn tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc nhất …
Tào Bằng là một nhân vật được sủng ái bậc nhất dưới trướng ông ta, lại thêm có tài văn chương nổi danh bên ngoài, nên Thái phu nhân sắp xếp như vậy, cũng là việc hợp lẽ.
Từ trước khi đến Kinh Châu, Tào Tháo đã nghĩ xong phương án sắp xếp cho mẹ con Thái phu nhân. Lưu Tông sẽ kế tục tước vị Thành Võ Hầu của Lưu Biểu, phong làm Trung lang tướng, Nghị lang, thêm Chư Dã Giáo tiết, bổng lộc năm trăm hộ, ở lại đóng giữ Huỳnh Dương. Làm thế này cũng coi như là Tào Tháo nể mặt Tào Bằng. “Ngươi xem, ta quan tâm đến học trò của ngươi như vậy cơ mà…”. Đương nhiên, những chức vụ này, về thực chất đều chẳng có chút quyền lực nào cả.
Bất luận là Uy Vũ Hầu, hay Nghị lang, đều chỉ là hư danh mà thôi.
Còn Chư Dã Kỹ cục, thì nghe tên thôi cũng đủ biết, tức là chuyên phụ trách việc chế tạo binh khí, quản lý công xưởng Hà Nhất.
Nhưng vấn đề lại là, Lưu Tông căn bản chẳng hề biết đến những việc này, cũng thể nào nhúng tay vào những công việc cụ thể của công xưởng Hà Nhất, cho nên cũng là một chức danh hão mà thôi.
Tào Bằng định cư ở Huỳnh Dương, ngươi là đệ tử của Tào Bằng, thì cứ ngoan ngoãn mà ở lại đó cho ta.
Những thứ ngươi cần, sẽ không thiếu dù chỉ một cắc. Hơn nữa, ở Huỳnh Dương, đứng dưới danh nghĩa của Tào Bằng, bọn quan lại địa phương sẽ không dám khó dễ gì Lưu Tông.
Mẹ con Thái phu nhân, cũng rất vui mừng vì việc này.
Mặc dù mất đi quyền thế, nhưng vinh hoa phú quý vẫn không tổn thất gì.
Quan trọng là Tào Tháo đã ngầm đồng ý với với để Lưu Tông bái Tào Bằng làm sư phụ, điều này cũng đồng nghĩ với việc thêm một sự bảo đảm cho mẹ con bà ta.
Chỉ có điều, Tào Tháo không được vui.
-Thừa tướng, Hữu Học đã quỳ ở bên ngoài nhiều giờ rồi.
-Ta biết.
Tào Tháo bước đến sau cánh cửa, nhìn qua khe cửa ra ngoài, thấy những bông tuyết to cỡ lông ngỗng đang lả tả bay xuống, phủ trắng cả trời đất. Trong sân viện, Tào Bằng cởi trần, trói mình bằng dây gai, một thân một mình quỳ ở đó, nhìn bộ dạng đó mới đáng thương làm sao…
Cục bất mãn đầy ự trong bụng ông ta, ngay lập tức giảm đi rất nhiều.
Tào Tháo nghiến chặt răng, nói:
-Nếu không dạy dỗ hắn một trận nhớ đời, thì hắn không biết trời cao đất dày.
Lần trước dung túng cho gia quyến của Lã Bố, ta đã tha cho hắn một mạng; nay hắn lại càng bừa bãi, đến ngay cả gia quyến của Lưu Bị, cả con nối dõi của ông ta hắn cũng thả cho đi, thực sự là quá ngông cuồng.
Chuyện Tào Bằng tự dung túng cho gia quyến của Lưu Bị không giấu được Tào Tháo.
Đầu cầu Tương Dương nhiều người như vậy, có Hổ Báo kỵ, cũng có quân lính Tào thông thường, ai dám chắc rằng, trong số đó không có vài người tâm phúc của Tào Tháo? Tào Tháo còn chưa đến Tương Dương, đã nghe được chuyện này rồi. Khi ông ta nghe được tin Tào Bằng tự ý dung túng cho gia quyến Lưu Bị, ông ta giận đến tím mặt!
Nhưng đừng có hiểu lầm, chẳng phải là Tào Tháo xót thương gì bọn người Cam phu nhân.
Ông ta cũng từng nghe Trương Cáp nói qua, người này thất tiến thất lui ở dốc Trường Bản, chém giết mười mấy tướng Tào, cùng vô số binh lính. Ngoài ra, còn có năm sáu mươi tên Hổ Báo kỵ kỵ sĩ, chết dưới mũi thương của hắn, vậy có thể thấy, Triệu Vân này đích thực là một viên kiêu tướng… Nhưng kiêu dũng thì kiêu dũng, điều đó cũng không có nghĩa là Tào Tháo nhất định sẽ dùng hắn. Bên cạnh Tào Tháo có Điển Vi, Hứa Chử, làm gì cần đến lượt Triệu Vân. Còn dưới trướng ông ta mãnh tướng đầy rẫy, chưa kể đến những người như Trương Liêu, Từ Hoảng, Vu Cấm, Lý Điển, ngay cả người trong nhà cũng có những Tào Nhân, Tào Hồng, Tào Thuần, Tào Hưu, Tào Chân và Tào Bằng. Đặc biệt là Tào Bằng, cũng là người dũng mãnh vạn người khó địch, cho nên Tào Tháo cũng không coi trọng Triệu Vân lắm.
Ông ta chẳng qua là muốn dằn mặt Tào Bằng một chút, để hắn khỏi quá đắc ý.
Thấy Tào Bằng nhăn nhó khổ sở, Tào Tháo lại vui!
-Thôi, thôi, lúc trước ta đã giành của ngươi một Cam Hưng Bá, đã bị người lẻo nhẻo hồi lâu.
Nay lại đoạt lấy Triệu Vân của ngươi, chẳng phải lại bị ngươi nói lên nói xuống mấy bận hay sao? Nếu ngươi đã muốn rèn dũa hắn, thì cứ để hắn lại đi.
Tuy nhiên, hắn dù sao cũng là tướng đầu hàng, như lời ngươi nói, đầu hàng ngươi cũng là vì bất đắc dĩ, vẫn cần phải cẩn thẩn một chút mới được.
-Mạt tướng hiểu.
Tào Bằng vòng tay nói:
-Gia phụ dạo trước có cho người đưa thư tin đến, nói Vũ Đô Mã Siêu, mấy năm nay được sự ủng hộ của Trương Lỗ, dần dần hồi phục nguyên khí, binh cường mã mạnh. Cái tên Cẩm Mã Siêu đó cũng là hạng kiêu dũng, tuy dưới trướng gia phụ cũng có nhiều tướng giỏi, nhưng có thể đương đầu được với Mã Siêu thì cũng chẳng được mấy người. Điệt nhi muốn để Triệu Vân đến Lương Châu, giúp gia phụ chống đỡ Mã Siêu. Có sự uy vũ của Triệu Vân, cộng thêm bọn người Nguyên Trực bày mưu tính kế, tất sẽ giúp cho Quan Trung không thể sơ suất gì được.
-Ờ, đây cũng là một cách có thể dùng.
Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng không có gì là không được, nên bèn gật đầu chấp thuận.
Bên cạnh Tào Bằng có Hoàng Trung và Bàng Đức, là đủ để ứng phó với đám người đó. Mà nay, hắn đã phong cho hai người này làm Hổ kỵ lang tướng và Báo kỵ lang tướng, quan chức tuy là không cao lắm, nhưng nếu xét về quyền lực, thì tương đương với Thất Giáo của Bắc quân. Mà Thất Giáo của Bắc quân, cũng chỉ quản lý hai ngàn người mà thôi.
Còn Hổ kỵ, Báo kỵ, kể từ sau khi Tào quân đến, mỗi đội năm ngàn người, phạm vi quản hạt binh lực còn nhiều hơn so với Thất Giáo của Bắc quân.
Càng không cần nói đến, tính chất của Hổ, Báo kỵ binh thì Thất Giáo của Bắc quân không thể đem ra so sánh được. Nếu nói về coi trọng, thì Tào Tháo coi trọng Hổ, Báo kỵ hơn một bậc.
-Chuyện lần này, cứ vậy thôi.
Tào Tháo ngẫm nghĩ một lát, trầm giọng nói:
-Tuy nhiên, những công lao mà ngươi đã lập được trước đây sẽ không được tính vào, trong lòng ngươi tự hiểu là được.
Ngày mai Tử Hòa sẽ đến Tương Dương, ta đã bãi miễn chức Thái thú Nam Dương của hắn, điều hắn tới Nhữ Nam.
Giáo trù quận Nam Dương, và Giáo cục Nam quận ta đều sẽ sắp xếp lại…Tử Hòa cũng sẽ miễn nhiệm chức vị Đại đô đốc Hổ báo kỵ, ngươi đảm nhiệm chức vụ này thay cho hắn.
Mấy ngày này, ngươi hãy đóng quân bên ngoài thành, đợi điều phái.
Hiện nay Kinh Châu làm mới lại, xây dựng lại từ đống hoang tàn, rất nhiều việc cần phải làm. Ngươi dẫn Hổ báo kỵ tuân tra Nam quận, dẹp yên phỉ tặc, tuyệt đối không để cho bọn chúng gây rối loạn cục thế hiện nay. Đầu mùa xuân sang năm, sẽ có sứ giả từ Ích Châu tới, đến lúc đó ngươi hãy thay ta đón tiếp…
Luyện binh?
Là việc nằm trong bổn phận.
Tào Bằng cũng không lấy làm lạ.
Chỉ có điều, việc Ích Châu phái sứ giả tới lại là chuyện gì đây?